Ngày hôm sau, buổi sáng.
Giang Vũ Phỉ và Lý Từ đến bệnh viện từ rất sớm, mua nhiều đồ giống như đi thăm bệnh nhân, nhưng mẹ Giang Vũ Phỉ lại là người thực vật, làm sao mà ăn được những thứ này?
“Bây giờ không có ai, mau làm đi.” Lý Từ nói với Giang Vũ Phỉ.
Giang Vũ Phỉ đứng ở đầu giường nhìn mẹ kế đang nằm bất động, kêu cô ta tự tay giết mẹ mình, làm sao có thể?
“Mau lên, còn do dự?” Lý Từ thúc giục Giang Vũ Phỉ, phải nhanh chóng ra tay trước khi có người tiến vào.
“Mau lên! Thử nghĩ đến tình cảnh hiện tại của em đi, em muốn bị Giang Ý Mạn giẫm dưới chân cả đời sao?” Tối hôm qua bọn họ có đi cầu xin Giang Ý Mạn giúp đỡ, thậm chí còn quỳ dưới chân cô ta, vậy mà…
Lý Từ đẩy Giang Vũ Phỉ một cái thật mạnh.
Vẻ mặt đau khổ, Giang Vũ Phỉ nhìn mẹ nằm trên giường, nước mắt lã chã rơi xuống.
“Mẹ, thực xin lỗi, thực xin lỗi, mẹ đừng trách con, con cũng là bị Giang Ý Mạn ép buộc, con thực sự xin lỗi.”
Giang Vũ Phỉ đau lòng rút ống thở của mẹ ra, tay ôm gối tiễn mẹ lên đường, trút hơi thở cuối cùng, nước mắt cô rơi lã chã trên mặt mẹ, ngồi thẫn thờ bên giường.
Cạch, Giang Ý Mạn đẩy cửa bước vào, mấy ngày nay cô bận rộn không có thời gian tới đây xem một chút, mặc dù không có tình cảm gì với mẹ kế nhưng cô vẫn sẽ đến thăm.
Giang Ý Mạn muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chut-ngoai-y-muon-toi-sinh-con-cho-tong-tai-lanh-lung/2790071/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.