Giang Vũ Phỉ đẩy cửa đi vào, cô thấy ba đang viết di chúc liền giống như một cô con gái nhỏ, chạy đến quấn lấy ba, bắt đầu làm nũng giả bộ dạng đáng yêu.
“Ba, chuyện vừa rồi ba đừng tức giận nha, không phải là con muốn tiền của ba đâu, mặc kệ ba viết di chúc như thế nào, con cũng sẽ không có chút ý kiến gì.”
“Ba biết Phỉ Phỉ không phải là loại người đó mà.” Giang Chí Quốc gật đầu.
“Ba, thật ra người con nên cảm tạ nhất chính là ba, năm đó tuy rằng con không phải là con ruột của ba, nhưng ba vẫn giúp con đổi họ, để cho tất cả mọi người tôn trọng con, ba là người đã bảo vệ tuổi thơ của con, để cho con lớn lên khỏe mạnh, cảm ơn ba, con vĩnh viễn là con gái ngoan của ba.” Giang Vũ Phỉ ôm ba, cô đang từng chút từng chút lay động lòng quyết tâm của ông Quốc.
Giang Chí Quốc nhẹ nhàng vỗ tay con gái.
“Sau này bất kể xảy ra chuyện gì, chúng ta đều vẫn là người một nhà.” Ông nói.
“Vậy con không làm phiền ba nữa, ba viết đi.” Giang Vũ Phỉ cười, buông ba ra.
Khi chuẩn bị đi ra ngoài, cô ta quay đầu lại và nhìn thoáng qua, phát hiện ra trong di chúc của ba là như thế này. Giang Ý Mạn có 10%, Giang Vũ Phỉ có 5%, còn lại 5% sẽ đi quyên góp từ thiện.
Di chúc được viết rất rõ ràng.
Trái tim Giang Vũ Phỉ nổ bùm bùm. Vừa rồi cô ta mất công nói nhiều như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chut-ngoai-y-muon-toi-sinh-con-cho-tong-tai-lanh-lung/2790056/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.