Chương trước
Chương sau
"Tôi đâu có ý gì, chỉ là lo lắng không có ai chăm sóc cho Đóa Đóa và Hiên Hiên thôi mà, sao anh lại cứ xuyên tạc linh tinh ra vậy chứ?" Giang Ý Mạn không thèm nói gì nữa.

Thẩm Giai Nghị càng không muốn nói chuyện với cô.

"Bỏ đi, đồ xấu tính, không ở đây với anh nữa." Giang Ý Mạn ngồi bên Thẩm Giai Nghị một lát, thấy anh không nói chuyện với cô mà vẫn còn giận dỗi điều gì đó, Giang Ý Mạn liền đi tìm Cố Phong Hàm.

Kết quả là cô vừa đi, đầu Thẩm Giai Nghị liền lập tức quay lại, gắt gao nhìn chằm chằm hành động của Giang Ý Mạn, nhìn thấy cô và Cố Phong Hàm nói cười như một đôi tình nhân, sắc mặt Thẩm Giai Nghị càng thối, cứ ngồi vậy điên cuồng uống rượu một mình.

"Mọi người muốn chơi trò chơi à? Ôi, tôi cũng muốn tham gia, nếu không hay là tất cả chúng ta cùng chơi đi, càng nhiều người càng náo nhiệt." Giang Ý Mạn vỗ tay gọi mọi người, cô thích nhất là chơi trò chơi.

Nhân viên phục vụ cầm một hộp bài tới, mỗi lá bài đều viết các yêu cầu khác nhau, trò chơi phi thường đơn giản, hai người ngồi cạnh nhau sẽ chơi kéo búa bao, người thua phải rút lấy một lá bài trừng phạt, mặc kệ rút được yêu cầu gì đều phải thực hiện.

Mọi người tụ tập ngồi xuống xung quanh một cái bàn siêu lớn, đại khái có mười mấy người. Nhưng cứ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không biết bắt đầu từ đâu, Cố Phong Hàm còn chưa lên tiếng nên không ai dám đoạt lời anh.

"Cố tiên sinh, nếu không hay là bắt đầu từ chúng ta đi! Làm mẫu cho mọi người nào." Giang Ý Mạn cười tủm tỉm nhìn ông thầy của mình.

"Được." Cố Phong Hàm cũng không cự tuyệt yêu cầu của Tiểu Mạn.

Khi thấy Giang Ý Mạn nắm chặt nắm đấm, Cố Phong Hàm liền đã biết cô sẽ xuất búa, vì thế anh xuất kéo, cam tâm tình nguyện thua Giang Ý Mạn, tiếp nhận hình phạt.

Cố Phong Hàm tiện tay rút một cái, vận khí của anh rất tốt, chỉ là hát một bài mà thôi.

Mọi người vỗ tay hoan hô, sợ là sống cả đời này khó có được cơ hội nghe người có địa vị cao như anh hát một bài, Giang Ý Mạn cũng chưa nghe bao giờ.



Cố Phong Hàm chọn bài 'Người con gái ta thương', anh thâm tình nhìn Tiểu Mạn, ánh mắt rất là tập trung, đồng thời còn thể hiện chút đau lòng.

"Ta chỉ muốn bước đến siết thật chặt em

Em có nghe trái tim này như nghẹn thở

Nếu muốn khóc cứ đến bên ta những lúc yếu lòng

Ta thương em thương em ta thương em nhiều

Và ta xót cho ta..."

Nếu như có thể, anh sẽ giống như cái bóng, yên lặng thủ hộ ở phía sau Giang Ý Mạn, hy vọng cô sẽ vĩnh viễn vui vẻ, bình an và thật hạnh phúc.

"Wow! Hát hay, hát hay, thầy... Cố tiên sinh hát hay quá, đổi nghề làm ca sĩ được luôn ấy chứ." Giang Ý Mạn nhảy dựng lên vỗ tay khen ngợi. Mẹ ơi, thiếu chút nữa cô đã kích động làm bại lộ quan hệ thầy trò của hai người bọn họ rồi.

Cố Phong Hàm buông micro xuống, lúc anh trở về ngồi bên cạnh Tiểu Mạn, cô vươn tay, hai người còn đặc biệt ăn ý vỗ tay với nhau.

"Thật sự nghe rất hay." Giang Ý Mạn còn đắm chìm trong tiếng hát của thầy.

"Khi nào rảnh anh sẽ hát cho em nghe, được không?" Cố Phong Hàm nhẹ giọng nói với Tiểu Mạn, ánh mắt đặc biệt cưng chiều.

Giang Ý Mạn cười cười.

"Chúng ta tiếp tục chơi nào! Cố tiên sinh, giờ đến lượt anh cùng chị Vũ Phỉ!" Giang Ý Mạn duỗi cổ, tủm tỉm nhìn Giang Vũ Phỉ đang ngồi bên cạnh thầy mình.

Vốn là muốn nghĩ nên chỉnh Giang Vũ Phỉ như thế nào, cô ta lại không sợ chết mà ngồi ngay bên cạnh Cố Phong Hàm.

Cố Phong Hàm nghiêng người chuyển hướng sang nói với Giang Vũ Phỉ.

"Giang tiểu thư, cô đã hiểu quy tắc của trò chơi chưa?" Cố Phong Hàm mỉm cười, căn bản là không ai biết anh đang suy nghĩ cái gì, nhưng Giang Ý Mạn thì lại hiểu, thầy đây là muốn thay mình báo thù, a ha ha ha!

Giang Ý Mạn chống hai tay lên bàn, thích thú nhìn thầy cùng Giang Vũ Phỉ.

"Tôi hiểu rồi, người thua phải rút một lá bài, mặc kệ trên đấy viết cái gì cũng phải làm." Giang Vũ Phỉ nói.

Cô ta đang suy nghĩ, vừa rồi nhìn thấy Cố Phong Hàm tiện tay rút một cái là hát một bài, bèn nghĩ chắc bên trong bộ bài này cũng sẽ không có mấy trò quá đáng, dù sao thì hôm nay tới đây đều là những nhân vật có danh tiếng trong nước F.



Giang Vũ Phỉ đoán được điểm này, vậy nên mới có thể cười thản nhiên như thế.

"Xem ra Giang tiểu thư rất thông minh, cái gì cũng hiểu, vậy chúng ta bắt đầu đi." Cố Phong Hàm nắm chặt nắm tay, tay anh và Giang Vũ Phỉ đồng thời duỗi ra ngoài.

Cố Phong Hàm ra kéo, Giang Vũ Phỉ ra bao.

Ồ, ôi.

Giang Vũ Phỉ thua, cô ta chỉ có thể đưa tay qua rút một lá bài, dù sao cũng chỉ là rút một lần mà thôi, nghĩ đến vận khí của mình cũng không quá xui xẻo, bèn thầm cầu nguyện.

"Uống ba ly rượu." Giang Vũ Phỉ đọc.

Ba ly?

Đối với những người khác mà nói, ba ly rượu có thể không tính là gì, nhưng với phụ nữ không uống rượu như Giang Vũ Phỉ mà nói, uống ba ly chính là tự diệt vong chính mình.

Giang Vũ Phỉ cười xấu hổ.

"Chị, có chơi thì phải có chịu nha! Ba ly rượu mà thôi, cố lên nào!" Giang Ý Mạn hào hứng chạy tới: "Để em tự mình rót cho chị, đãi ngộ này không phải ai cũng có đâu."

Giang Ý Mạn rót rượu đầy tràn cả ly, Giang Vũ Phỉ cười khổ, muốn cô uống kiểu gì đây! Tận ba ly lớn đó!

"Nếu Giang tiểu thư cảm thấy khó xử, hiện tại có thể ra về." Cố Phong Hàm thản nhiên nói.

Nếu như Giang Vũ Phỉ không uống thì hiện tại liền có thể cút đi.

"Làm sao thế được? Cố tiên sinh đây là đang nói cái gì vậy, nếu mọi người đã cùng nhau chơi, vậy khẳng định phải nguyện ý chịu thua rồi." Giang Vũ Phỉ cười vui vẻ, chỉ có thể cố gắng chống đỡ uống ba ly rượu, thiếu chút nữa lấy mạng cô ta, uống xong liền cảm thấy đầu óc choáng váng.

Trò chơi tiếp tục.

Lại bắt đầu từ Giang Vũ Phỉ, cô cần phải quay qua chơi cùng người bên cạnh, cứ vậy lần lượt đi hết một vòng rồi trở về.

Lần này vận khí của Giang Vũ Phỉ không tồi, không có thua, cô ta vụng trộm thở phào nhẹ nhõm. Rất nhanh liền truyền đến chỗ Giang Ý Mạn, cô chơi cùng người ngồi bên cạnh, kết quả là cô thua.

Giang Ý Mạn rất sảng khoái rút một lá bài, lại rút trúng lá vừa rồi Giang Vũ Phỉ rút phải, uống ba ly rượu.



Lại rượu à?

Lần này, đổi thành Giang Vũ Phỉ chạy tới rót rượu cho Giang Ý Mạn, giống hệt bộ dạng của Giang Ý Mạn khi nãy.

"Em gái cố lên, vừa rồi em cổ vũ cho chị, hiện tại chị cũng sẽ cổ vũ nhiệt tình cho em!" Giang Vũ Phỉ cười lớn.

Giang Ý Mạn nhìn rượu trên bàn, cô nuốt một hơi, thật sự là uống không nổi, nhưng cô hiểu quy tắc của trò chơi, nếu như bản thân cô còn không tuân thủ thì ai dám tiếp tục chơi nữa? Nghĩ vậy, Giang Ý Mạn liền vươn tay ra, bưng ly rượu lên đang chuẩn bị uống.

Ngay tại khoảng khắc ấy, có hai cánh tay vươn tới từ hai hướng, hiện tại là ba bàn tay đang nắm lấy một ly rượu.

"Tôi uống thay cô ấy." Còn đồng loạt nói một câu giống nhau.

Một âm thanh là của Cố Phong Hàm, đương nhiên là anh không thể ngồi nhìn Tiểu Mạn uống rượu, anh rất hiểu Giang Ý Mạn, cô vừa uống liền sẽ say sướt mướt.

Một thanh âm khác là của Thẩm Giai Nghị, vừa rồi anh tỏ vẻ một mực thờ ơ lạnh nhạt, nhưng càng ngồi một mình tâm tình càng bị dày vò. Nguyên nhân ngay cả chính bản thân anh cũng không rõ ràng lắm, nhìn thấy Giang Ý Mạn khó xử, anh liền chịu không nổi, ngực giống như bị một tảng đá lớn đè lên, ma xui quỷ khiến mà đi sang bên đây.

Thật không ngờ Thẩm Giai Nghị và Cố Phong Hàm lại có hành động giống nhau, hai người đều bắt lấy ly rượu trong tay Giang Ý Mạn, mọi người nhìn chằm chằm hai người bọn họ, thần tiên đánh nhau đây mà!

Không ai có thể đoán được, Cố Phong Hàm và Thẩm Giai Nghị, hai vị thần tiên này, đến tột cùng thì ai sẽ là người buông tay trước, nhưng nhìn hiện tại, chưa ai có ý định muốn buông tay cả.

Đùng.

Đại não của Giang Ý Mạn như nổ tung, cả kinh nhìn hai người bọn họ, không phải chỉ là một ly rượu thôi sao, lại còn muốn giành tới giành lui?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.