Tần Lệ nhìn mấy chữ "đêm nay không tỏ tình với em đâu" nhíu mày.
Người này bị sao vậy trời. Cô có gì phải lo lắng chứ. Nói cứ như cô rất sợ gặp anh không bằng.
Tần Lệ nhìn căn phòng vắng vẻ, lại nhìn chương trình Xuân Vãn đã bắt đầu chiếu trên Tivi, cũng không muốn ở nhà lắm.
Cô trả lời: "Em uống một chút rượu, không thể lái xe."
Giang Thịnh Ngự: "Anh tới đón em."
Trả lời tin nhắn xong, Tần Lệ đặt ly rượu xuống, vừa định vào phòng thay quần áo thì điện thoại di động kêu lên.
Màn hình gọi đến hiển thị ba chữ "Hoa Tĩnh Lan", là mẹ kế của cô. Hoa Tĩnh Lan với bốn anh em bọn họ vẫn luôn trong trạng thái nước sông không phạm nước giếng, đang yên đang lành gọi điện thoại cho cô làm gì?
Tần Lệ nhận điện thoại: "Alo?"
Hoa Tĩnh Lan: "Lệ Lệ, bố con tỉnh rồi."
Tần Lệ có chút kinh ngạc. Ông già vậy mà tỉnh rồi?
"Được, biết rồi, tôi lập tức tới bệnh viện."
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Hoa Tĩnh Lan, Tần Lệ gọi cho Giang Thịnh Ngự. Điện thoại kết nối, giọng nói trầm thấp của Giang Thịnh Ngự truyền đến:
"Sao thế?"
"Xin lỗi Giang sư huynh, em bận chút việc, phải cho anh leo cây rồi." Nghĩ tới chuyện anh đón Tết một mình, còn bị cô cho leo cây, Tần Lệ lại bổ sung, "Là bố em tỉnh rồi, em phải tới bệnh viện."
"Không sao. Em uống rượu không thể lái xe, tầm này lại không dễ bắt xe, anh đưa em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chu-hao-mon-khong-muon-hot/2313867/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.