Chương trước
Chương sau
Dù sao theo quy tắc bán hàng trước đây của anh ta là mua trước có trước, nếu anh ta trước mặt nhiều người như vậy mà phá lệ, một khi tin tức truyền đi, hẳn là sau này có thể sẽ không còn cách nào làm ăn ở hẻm này nữa.
Vương Trụ Thế chỉ có thể quay đầu lại, nhìn Nghiêm Hạo Truy, cười nói: “Cậu Nghiêm, tôi nói thật với cậu, mảnh bùn này thật sự không phải thứ tốt lành gì, chỉ là ông nội tôi lúc lên núi bị ngã, vội vã cầm được. Trong nhà tôi có rất nhiều đồ tốt, nếu như cậu muốn tôi sẽ đem hết ra cho cậu xem. Giá cả chúng ta nói sau.
Hắn còn chưa kịp nói hết, Cậu Nghiêm đột nhiên nhất hắn lên, không ngừng đá vào eo hắn rồi hét: “Gan cảu anh cũng lớn thật rồi đấy? Tôi đã mua bao nhiêu thứ của anh rồi? Thế mà bây giờ anh lại dám nói một đẳng làm một nẻo, giúp cho người vớ vẩn kia à?”
Vương Trụ Thế bị đá đến ngồi trên mặt đất, ôm eo rên rỉ nói: “Cậu Nghiêm, không phải tôi giúp người ta, mà là hiện tại anh ta không trả lại cho tôi, tôi cũng không còn cách nào khác”
Vừa nói anh ta vừa liếc mắt nhìn Sở Quốc Thiên, muốn anh ấy trả lại cục bùn lúc nãy.
Nhưng nhìn quần áo của Sở Quốc Thiên, liền đoán người này gia thể không lớn chỉ là người bình thường.
Nhưng Nghiêm Hạo Truy thì khác, cậu ta là con trai duy nhất của bệnh viện tư nhân ở Yên Kinh, từ khi sinh ra đã là công tử ngậm thìa vàng.
Vương Trụ Thể không muốn làm mất lòng Nghiêm Hạo Truy, nhưng cũng không muốn phá lệ của ngõ hẻm nên cứ nhíu mày nháy mắt với Sở Quốc Thiên, muốn anh tự mình đưa ra.

Sở Quốc Thiên bỏ qua phản ứng của hắn ta, thờ ơ nói: “Tôi là người đến mua trước, dựa vào cái gì mà các anh muốn tôi nhường thì tôi phải nhường?”
Vương Trụ Thế thực sự bất lực, hắn chỉ có thể giả vờ rằng mình bị đánh trọng thương, ngã xuống đất và rên rỉ để không trở thành bao cát xả giận của Nghiêm Hạo Truy một lần nữa. “Anh lên mặt với ai? Ra oai cái gì, tự nhìn xem cái dáng vẻ rách rưới của mình đi!” Nghiêm Hạo Truy nhìn chăm chằm tức giận, sau đó ngẩng đầu khinh thường liếc mắt nhìn Sở Quốc Thiên, lấy ra đống quần áo đắt tiền rồi lại nói tiếp: “Anh bỏ ba trăm nghìn để mua chứ gì. giờ tôi trả sáu triệu cho anh, anh đưa lại nó cho tôi, anh thấy thế nào!”
Đám người xem xung quanh đẩy nín thở quan sát, tất cả đều nhìn về phía Sở Quốc Thiên, trong mắt tràn đầy ghen tị.
Ba trăm nghìn trong tay vẫn chưa kịp dùng thì đã lên đến giá sáu triệu. thật sự là lãi gấp chục lần!
Chỉ là một cục bùn thôi, những ai có hiểu biết đều biết trên núi có nhiều mảnh bùn phá như vậy, tại sao lại có giá trị như thế.
Lâm Minh Quang nghe vậy không khỏi kinh ngạc, dù sao bán lại cũng kiếm được gấp chục lần, không nói tới chuyện hôm qua ông bị lừa thì tính ra vẫn có lãi không ít.
Sở Quốc Thiên ngẩng đầu hờ hững liếc mắt nhìn: “Vừa nãy tôi đã nói rõ ràng rồi. Không bản là không bán. Cho dù anh có trả thêm vài chục triệu tôi cũng không bán. “Anh” Nghiêm Hạo Truy nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên, nhất thời sắc mặt trở nên rất tệ, trong mắt hiện lên lửa giận.
Xung quanh bao nhiêu người như vậy, đây đúng là người có gan rất lớn mới dám trước mặt nhiều người từ chối anh ta, làm anh ta bẽ mặt. “Khốn kiếp, đồ ngu, anh định gây rắc rối với tôi có phải không? Anh đi quanh đây nghe ngóng thử xem, trong con hẻm này, mọi thứ mà Nghiêm Hạo Truy này thích chưa bao giờ là không có được!” Nghiêm Hạo Truy cười lạnh một tiếng, hướng về Sở Quốc Thiên. “Tôi nói cho anh biết, hôm nay anh nhất định phải bán!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.