Chương trước
Chương sau
“Ông đến đây làm gì?” Hàn Vũ lập tức đứng lên, trên tay cầm con dao gọt hoa quả, ánh mắt cảnh giác. "Tôi tới đây làm gì à? Ha, mày dám giở trò trước mặt tao, mày còn hỏi tao tới đây làm gì à? Chẳng nhẽ đến tìm mày uống rượu sao?"
Bảo Săn cười lạnh nhìn ông Hàn trên giường bệnh, “Ôi, ông Hàn, sao lại đột nhiên nhập viện? Ông còn ở phòng riêng nữa, xem ra rất giàu có!"
Bảo Săn nói, hai mắt lóe lên, chạy đến ngửi đồ ăn trước mặt Hàn Vũ. “Ai yo, đồ ăn ngon, còn có súp gà, cuộc sống còn phong phú hơn cả tôi nữa.” Ông ta nói, trực tiếp bước đến bên giường, đặt cây gậy bóng chày sang một bên, cầm đồ ăn lên thích thú.
Ông Hàn và Hàn Vũ không dám nói gì, chỉ có thể đứng nhìn. “Món súp gà đó không phải chuẩn bị cho ông” Sở Quốc Thiên đứng bên cạnh trầm giọng nói. “Hử?” Báo Săn khựng lại, rồi quay đầu nhìn về phía Sở Quốc Thiên đang ở bên cạnh.
Ông ta không ngờ rằng tên nhãi mà ông ta không coi ra gì từ khi ông ta bước vào phòng bệnh lại dám nói với ông ta như thế. “Anh Bảo Săn, đây chính là tên nhãi đã đánh chúng em ngày hôm đó!” Hai tên đàn em bên cạnh Bảo Săn chỉ vào Sở Quốc Thiên, hung ác nói. “To gan thật, dám đánh người của tôi, lát nữa sẽ tính món nợ đó!” Bảo Săn lạnh lùng nhìn Sở Quốc Thiên.
Sau đó, ông ta ngẩng đầu, uống hết bát canh gà vào bụng, nhìn về phía Hàn Vũ, “Hàn Vũ, bây giờ là xã hội có pháp quyền, tôi không muốn động dao động súng với cậu, tôi đến tìm cậu chỉ có một mục đích duy nhất. Đó là tiền” "Ngày hôm qua cậu giở thủ đoạn, lấy của tôi 30 triệu. Theo quy định của tôi, cậu sẽ phải bồi thường gấp mười lần. Bây giờ nếu cậu đưa cho tôi 300 triệu, chuyện này sẽ cho qua "300 triệu? Bảo Săn, trên người tôi bây giờ nghèo đến nỗi 3 triệu còn không có, lấy đâu ra 300 triệu cho anh!" Vẻ mặt của ông Hàn biến sắc, giọng điệu bị thương. “Lấy đâu ra là chuyện của ông. Bảo Săn đảo mắt và tiếp tục. "Hơn nữa, hai năm trước, nhà ông nợ tôi 540 triệu. Bây giờ đã qua một thời gian dài, tính cả gốc cộng lãi, tổng cộng là 2 tỷ 400 triệu" “2. 2 tỷ!” Ông Hàn suýt nữa ngất đi, con số này thực sự là một mơ ước với ông ấy. “Không phải 2 tỷ, tổng cộng là 2 tỷ 400 triệu. Bảo Săn sửa lại. “Báo Săn, 2 tỷ 400 triệu, cho dù anh giết tôi, tôi cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy!” Ông Hàn họ khan một tiếng. "Khụ khụ khụ, hơn nữa, hai năm, lãi gần 2 tỷ, cao cắt cổ như vậy! Anh... "Cao à? Hai năm trước, cái này do chính cháu trai ông viết, giấy trắng mực đen. Tôi không hề nói điều." Báo Săn nói, mỉm cười và lấy ra một tự ghi nợ có ghi tên Hàn Vũ.
Nhìn thấy bằng chứng này, Hàn Vũ hai mắt đỏ hoe, chính vì số tiền này mà gián tiếp khiến bố mẹ cậu ta gặp tai nạn. “Tuy nhiên, tôi cũng biết hai ông cháu ông không có khả năng có nhiều tiền như vậy, cho nên tôi đã nghĩ ra một cách. Bảo Săn nhàn nhạt nói, hai mắt cười toe toét. "Hàn Vũ, ngoại trừ nghèo thì không có gì khác. Tôi nghĩ thế này. Giác mạc, thận và tủy xương đều có thể được bán lấy tiền. Kiểu gì cũng bán được tổng cộng 2 tỷ 400 triệu, thế nào? Cách tôi đã nghĩ sẵn cho ông cháu ông rồi!”
Nghe thấy những lời này quả thực khiến người ta toàn thân lạnh lẽo. “Đừng có nằm mơ, tôi và anh, cho dù tôi chết cũng không giao cháu trai tôi cho anh!” Ông Hàn thở hổn hển nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.