Chương trước
Chương sau
Tất Ngọc Tâm vội vàng bước tới chỗ Sở Quốc Thiên. "Anh Sở, may quá anh vẫn chưa rời đi."
Sở Quốc Thiên nhẹ giọng nói: “Tôi vốn định trở về, nhưng tôi nghĩ cô nhất định sẽ tới tìm tôi, nếu cứ như vậy trở về, lỡ như xảy ra chuyện gì, sẽ bị lỡ mất thời gian điều trị tốt nhất.
Tất Ngọc Tâm nghe xong, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa hối hận. "Anh Sở, thái độ của tôi vừa rồi với anh không tốt, nhưng anh vẫn một lòng nghĩ đến tình trạng của bố tôi, ở lại vì gia đình tôi. Tôi... Tôi thực sự xin lỗi, là tôi có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn, đã mạo phạm anh mong anh đừng để bụng “Không sao, tôi ở lại không phải vì cô.” Sở Quốc Thiên nhìn Tất Ngọc Tâm nói thẳng, “Tôi đã hứa với người khác sẽ giúp đỡ, tôi không muốn phá làm người thất tín mà thôi.”
Vừa nói, Sở Quốc Thiên đã đi theo Tất Ngọc Tâm vào trong phòng khám.
Tình hình Tất Ngọc Quân trên giường bệnh không hề lạc quan, mụn nước trên người đã vỡ rất nhiều, ý thức cũng dần mờ đi, nếu chậm trễ nhất định sẽ không sống được bao lâu, "Sở dĩ bệnh sốt di truyền của nhà cô bao nhiêu năm nay khó chữa khỏi đều là do nhiệt trong cơ thể người bệnh không đơn giản chỉ là nhiệt thông thường, nếu dùng các phương pháp thông thường để chữa trị thì nhiệt sẽ chuyển hóa thành lạnh. Vì vậy, cho dù bệnh nhân có đắp bao nhiêu lớp chăn đi chăng nữa, vẫn sẽ run lên vì lạnh, và nếu tiếp tục sử dụng phương pháp đó để điều trị, kết quả tốt nhất cũng chỉ là lạnh sẽ lại chuyển thành nhiệt.
Sở Quốc Thiên nhìn Tất Ngọc Kỳ Quân trên giường bệnh nói tiếp. “Nếu tiếp tục điều trị nhiều lần, không những không khỏi bệnh, ngược lại còn khiến cơ thể người bệnh không thể chịu được nữa. "Phương pháp của tôi có thể thay đổi tình trạng này, đồng thời nó cũng sẽ chuyển hóa khí này thành chất dinh dưỡng cho cơ thể người, giúp cơ thể người bệnh ngày càng khỏe mạnh."
Nói cách khác, phương pháp điều trị thông thường là loại bỏ “bệnh" khỏi cơ thể con người, nhưng bệnh di truyền của nhà họ Tất rất nặng, không có cách nào loại bỏ, chỉ có thể chuyển hóa nó trong cơ thể.
Ý tưởng này rất táo bạo, vì một khi thao tác sai, bệnh không những không chữa được mà còn có thể trở nên trầm trọng hơn.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không thử, Tất
Ngọc Quân cũng sẽ không thể sống thêm được bao lâu nữa. Nghĩ đến đây, Tất Ngọc Tâm nghiến rang, vội vàng sai người đi lấy kim bạc.
Toàn bộ quá trình điều trị của Sở Quốc Thiên mất khoảng một giờ, và "khí" của Tất Ngọc Quân về cơ bản đã tan vào trong huyết quản của ông ấy.
Chẳng bao lâu, khí đã bị hóa giải hết.
Khi cơn lạnh biến mất, Tất Ngọc Quân đương nhiên sẽ không cảm thấy khó chịu, và hơi thở của ông ấy cũng trở nên đều đặn hơn.
Tất Ngọc Tâm ở bên cạnh nhìn đến ngây người, y thuật của Sở Quốc Thiên quá tuyệt vời, cô áy cảm thấy việc học tập và nghiên cứu bao nhiêu năm của mình đều vô ích.
Cô ấy vội vàng nhờ người đi lấy thuốc vết thương bên ngoài, sát trùng và băng bó vết sẹo do mụn nước để lại trên cơ thể Tất Ngọc Quân.
Ban đầu cô ấy cũng hơi lo lắng, sau khi thấy tình trạng của bố mình dần tốt lên, cô ấy mới hoàn toàn buông lỏng trái tim đang đập thình thịch của mình.
Bố cô ấy cuối cùng đã được cứu
Sử Tường Lâm đã chứng kiến mọi chuyện, đứng bên cạnh, vẻ mặt xấu hổ và khó chịu.
Ban đầu anh ta muốn sử dụng cơ hội này để lấy được cổ phần của phòng khám Vạn Nhân và ôm lấy người đẹp, nhưng anh ta đã thất bại vì phương pháp điều trị không chính xác của chính mình.
Cuối cùng, Tất Ngọc Quân đã được người đàn ông bị anh ta chế giễu là kẻ bất tài này chữa khỏi.
Anh ta là con trai duy nhất của chủ tịch Hiệp hội Đông Y, đồng thời là người thừa kế tương lai, anh ta không chỉ giết bố của cô Tất vì sai lầm của anh ta, thậm chí anh ta còn thua một kẻ vô danh, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, anh ta lấy mặt mũi đầu gặp người khác?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.