Chương trước
Chương sau
Cạch!
Đúng lúc này, cửa nhà bị đẩy ra.
Triệu Mai Hương vừa đi mua sắm về, bước vào nhà. "Tôi nói mà, sao chưa vào nhà mà đã ngửi thấy mùi tanh như vậy, hóa ra là vì loại người ai gặp cũng ghét đang ở đây! Đây là chỗ cậu có thể vào à? Cút đi! Cút đi cho tôi ngay lập tức!”
Khi Triệu Mai Hương nhìn thấy Sở Quốc Thiên, cơn giận trong bà ta nổi lên ngay lập tức, bà ta chỉ vào mặt anh và mắng mỏ. "Mẹ, mẹ đừng gây chuyện nữa được không? Sở Quốc
Thiên đã nói rõ với con rồi, cũng đã xin lỗi và hứa sau này sẽ không xảy ra chuyện nữa!" "Con gái ngốc, đừng bị nó lừa gạt! Nó chỉ là đồ rác rưởi, vô dụng, ký sinh trùng mà thôi, con giữ nó lại làm gì?” Triệu Mai Hương vô cùng tức giận. "Mẹ, dù sao Sở Quốc Thiên cũng là con rể của mẹ, là chồng của con, và là bố của Bảo Săn. Sao mẹ cứ gây chuyện với anh ấy vậy?" Lâm Thanh Di có chút ngột ngạt, mỗi lần Triệu Mai Hương đều nói đi nói lại vài câu như vậy.
Sở Quốc Thiên đã giúp đỡ cô rất nhiều trong thời gian này, và bạn bè của cô cũng ít làm khó Sở Quốc Thiên hơn. "Con gái ngốc! Tại sao con không chịu nghe lời mẹ?" Triệu Mai Hương vừa phẫn nộ vừa tức giận, nhìn chăm chăm Sở Quốc Thiên nghiến răng nghiến lợi, cho rằng Lâm Thanh Di bị anh mê hoặc.
Còn Lâm Minh Quang chỉ lặng lẽ đứng nhìn.
Triệu Mai Hương đột nhiên nói: “Hôm nay là thứ sáu, bây giờ ly hôn vẫn kịp, người ta chưa tan làm. Đi thôi, đi làm thủ tục ly hôn ngay lập tức!"
Nói xong, bà ta nắm lấy cánh tay của Lâm Thanh Di, muốn đi ra ngoài.
Lâm Thanh Di hoàn hồn, lập tức gỡ tay của Triệu Mai Hương ra: “Mẹ, hôm nay mọi người đến đây ăn cơm, chú cũng đến rồi, mẹ đừng gây chuyện nữa được không?" “Chuyện gì cũng có việc gấp, việc đợi được” Triệu Mai
Hương trực tiếp nói. "Nói thật cho mẹ biết, con không muốn ly hôn! Bây giờ con không muốn, một thời gian nữa cũng không muốn!" Lâm Thanh Di trực tiếp nói. "Cái gì? Không muốn ly hôn?" Giọng nói của Triệu Mai
Hương trong chốc lát trở nên sắc bén hơn rất nhiều, đôi mắt nhìn chằm chằm Lâm Thanh Di suýt nữa rớt ra ngoài. “Thanh Di, không phải cháu thực sự có cảm tình với Sở Quốc Thiên rồi chứ?” Hứa Phương Linh ở bên cạnh hỏi cô với ánh mắt khó tin.
Sở Quốc Thiên không khỏi kinh ngạc. "Đừng nói lung tung, chuyện ly hôn con và Sở Quốc Thiên sẽ tự bàn bạc, không cần mọi người lo lắng. Bữa cơm hôm nay con không ăn được nữa, con và Sở Quốc Thiên đi ra ngoài ăn, mọi người ăn đi." Lâm Thanh Di nói xong, nằm tay Sở Quốc Thiên đi ra ngoài.
Sở Quốc Thiên không từ chối. “Đứng lại!” Lúc này, Triệu Mai Hương không nhịn được hét lên ngăn cản hai người bọn họ.
Nhưng Lâm Thanh Di không dừng lại.
Nhưng Triệu Mai Hương tức giận, chạy tới, chặn cửa và hét lên, “Lâm Thanh Di, mẹ nói con biết, hôm nay mẹ chỉ nói một lần, nếu hôm nay con không ly hôn với tên vô dụng này, thì chúng ta cũng không còn mẹ con gì nữa!”
Những câu nói này của Triệu Mai Hương khiến Lâm
Thanh Di hoàn toàn bị sốc. Lâm Thanh Di ngây người nhìn Triệu Mai Hương, thật lâu không nói được lời nào.
Cô không ngờ rằng mẹ cô lại nói ra những lời như vậy. “Bà điên rồi!” Lâm Minh Quang thấp giọng lẩm bẩm. “Tôi không điên!” Triệu Mai Hương nghiến răng nghiến lợi. "Lâm Thanh Di! Mẹ nói cho con biết, nếu con còn coi mẹ là mẹ, thì hãy ly hôn với tên cặn bã này, nếu không thì con cút đi, nhà này thiếu con không chết được, đi đâu thì đi đi!” “Mai Hương!" Lâm Minh Quang cảm thấy rằng Triệu Mai Hương thực sự đã quá đáng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.