Chương trước
Chương sau
Trong cuộc chạm trán ngắn ngủi với Sở Quốc Thiên vừa rồi, Bob đã nhận ra đối phương không phải người thường, chiến đấu chớp nhoáng là điều tuyệt đối không thể.
Dưới sự cân bằng, anh ta làm chậm nhịp điệu một cách thích hợp và cố gắng hết sức để tạo cơ hội bắn tỉa thích hợp cho người bạn đồng hành của mình.
Hai người đã làm việc cùng nhau nhiều năm nên Hải
Tùng ngay từ đầu đã hiểu ý của Bob. Sau đó, anh ta nhanh chóng cất khẩu súng bắn tỉa, và bắt đầu lặng lẽ di chuyển sang một bên, tìm kiếm một vị trí và góc độ thích hợp. “Ha, khẩu khí lớn lắm!” Sở Quốc Thiên chế nhạo, “Tôi không quan tâm các anh là ai, hôm nay đã tới đây, muốn sống trở về, tốt hơn hết là nên nói cho tôi biết ai đã phải các anh tới đây!”
Vừa dứt lời, Sở Quốc Thiên không chậm trễ nữa, ngay lập tức cúi đầu và ra thể tấn công. “Đi xuống địa ngục đi!” Bob hét lên, cầm thanh kiếm của mình, nhằm vào tim Sở Quốc Thiên, và đâm thẳng vào đó.
Chỉ một giây trước khi thanh kiếm chạm vào Sở Quốc Thiên, Sở Quốc Thiên đã dễ dàng tránh được.
Đòn tấn công đầu tiên thất bại, trên mặt Bob không hề lộ ra một chút ngạc nhiên hay bất ngờ, ngược lại anh ta còn cười thoải mái. Anh ta không dừng lại, lập tức xoay cổ tay, cầm kiếm xẹt qua, áp sát vào cổ Sở Quốc Thiên.
Để trở thành một sát thủ, bọn họ đã phải trải qua rất nhiều những buổi huấn luyện ma quỷ, bọn họ có thể được coi là sát thủ đã có kinh nghiệm trăm trận chiến.
Khi Bob thực hiện cú đánh đầu tiên, anh ta đã tính ra các biện pháp đối phó trước khi thất bại, và anh ta thậm chỉ không có ý định cho Sở Quốc Thiên nghỉ ngơi một chút nào.
Anh ta tự tin quét thanh kiếm và đâm về phía Sở Quốc Thiên. Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên gương mặt anh ta tắt lim.
Tình hình gần giống như chiêu trước, thời điểm thanh kiếm chạm vào cổ Sở Quốc Thiên, Sở Quốc Thiên dễ dàng tránh được.
Làm sao có thể như thế được?
Bob lúc này thực sự sửng sốt, ánh mắt lạ thường.
Tất nhiên! Sở Quốc Thiên không cho anh ta thời gian phản ứng. Trong một giây tiếp theo, chỉ thấy bóng dáng của anh lắc lư, anh ngay lập tức xuất hiện sau lưng Bob, như thể xuất hiện từ một làn gió, Bob không có thời gian để phản ứng.
Khoé miệng Sở Quốc Thiên nhếch lên một tia giễu cợt, sau đó anh vươn lòng bàn tay ra vỗ nhẹ vào lưng Bob.
Lông tơ trên toàn thân Bob phút chốc dựng đứng lên, mối đe dọa về cái chết ngay lập tức bao trùm lấy trái tim anh ta, và hy vọng sống sót của anh ta bùng lên đến tột cùng trong chốc lát.
Anh ta hét lên, dồn lực xoay thanh kiếm trong tay.
Trước khi anh ta có thể quay đầu lại, dựa vào trực giác của mình, Bob không chút do dự đâm ra sau lưng, cố gắng ép Sở Quốc Thiên trở lại.
Bich!
Sở Quốc Thiên dễ dàng tránh được thanh kiếm của Bob, đồng thời đập vào ngực Bob một cái.
Lòng bàn tay của anh trông nhẹ nhàng như thể không còn chút sức lực nào, nhưng lại có sức mạnh vô cùng lớn.
Chỉ một đòn, Bob bay về phía trước và đập mạnh vào cái cây trước mặt, tiếp theo là một tiếng “phụt”, Bob phun ra một ngụm máu.
Thanh kiếm trong tay anh ta rơi xuống, Bob đang nằm trên mặt đất, không còn một chút nào dáng vẻ trước đó.
Bob loạng choạng đứng dậy và chỉ kịp lau máu nơi khóe miệng.
Anh ta đỡ thân cây đứng lên, kinh hãi nhìn Sở Quốc Thiên, “Mày là ai?"
Điều chưa biết mới thật là khủng khiếp, lúc này, sự tự tin của Bob đã hoàn toàn bị Sở Quốc Thiên đánh tan.
Khi nhận nhiệm vụ, người thuê bọn họ chỉ nói rằng mục tiêu có thân thủ lợi hại, còn những chi tiết khác thì không có gì.
Bây giờ xem ra, đối phương đầu chỉ là có thân thủ lợi hại chứ?
Chỉ riêng thân thủ quỷ dị vừa rồi, anh ta đã không thể chịu được, một bàn tay nhìn có vẻ như vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lại có thể khiến anh ta bay ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.