Chương trước
Chương sau
Trịnh Khả Ngân chỉ vào mũi Sở Quốc Thiên nói: "Khốn khiếp, anh nói mấy lời đó với tôi? Anh biết động vào tôi có hậu quả gì không. Đến lúc đó cả giới showbiz đều biết anh! Xem còn ai muốn nhận anh không”
Sở Quốc Thiên nhếch mép kinh thường nhìn Trịnh Khả Ngân. "Tôi vẫn còn đang tức giận, bây giờ nhìn thấy loại người như cô tôi chỉ cảm thấy thật ghê tởm, thương tâm! “Mang tiếng là diễn viên mà ngay cả công việc của mình còn không làm cho tốt đi lại còn đi chèn ép người mới, loại như có có tư cách để làn diễn viên chính sao?" “Lâm Hiểu My còn xứng đáng vị trí đo hơn cô nhiều! Đúng là loại người đáng ghét, mong hãy biển khỏi luôn đi!" Trịnh Khả Ngân nghe thấy, ngần người nhìn Sở Quốc
Thiên.
Mãi một lúc sau cô ta không nhịn được bật cười, giống như vừa nghe được một câu chuyện cười: "Cô ta? Vai chính?" "Là anh bị mù hay người khác mù? Cô ta thứ nhất là không có tên tuổi gì, thứ hai cô ta là người mới không có fan hâm mộ, cô ta diễn vai chính? Diễn cho ai xem? Ai muốn xem? Có đoàn phim nào muốn hợp tác với cô ta?”
Trịnh Khả Ngân đứng thẳng người nhìn Sở Quốc
Thiên: "Anh nói xem, cô ta có cái gì so được với tôi? Lại còn cả có tư cách hơn tôi?" “Lại nói, anh là cái thả gì? Anh nói cô làm vai chính, vậy thì có thể đóng được à? Ở đây, đạo diễn đã nói chưa phải là đúng, anh cũng tự cao quá rồi, đúng là quê mùa.
Trịnh Khả Ngân khinh thường nhìn Sở Quốc Thiên, giống như cô ta là ông chủ ở đây.
Một nữ diễn viên trong phim lại muốn lên mặt với mọi người, thật nực cười, thật đáng thương cho cô ta. Sở Quốc Thiên thấy vậy, rút điện thoại ra gọi. “Alô, Quách Nam sao? Anh lập tức đến ngay phân cảnh quay phim thứ hai điệ
Nghe thấy hai từ “Quách Nam”, Sở Quốc Thiên sững người, thấy Sở Quốc Thiên bật cười sau khi tắt máy. "Hiểm thấy nha, một tên quê mùa như anh lại biết tên đạo diễn Quách Nam của chúng tôi” “Nhưng mà, anh muốn làm vậy để dọa tôi thì anh đã phạm phải sai lầm lớn rồi."
Trịnh Khả Ngân hất cầm nhìn Sở Quốc Thiên: “Đầu tiên không cần biết anh có quen đạo diễn Quách không thì bộ phim này do tôi đóng chính, tôi cũng không sợ nói cho anh biết là chính đạo diễn Quách Nam đã tự mình mời tôi! Cho dù đạo diễn Quách Nam có đến, vậy cũng phải do tôi nói chứ không phải loại quê mùa như anh
Trịnh Khả Ngân càng nói càng tức, coi như không có ai ở đây.
Sắc mặt Sở Quốc Thiên tối lại, không nói lời nào.
Địa điểm quay cảnh thứ nhất và thứ hai cách nhau không xa, chỉ hai mươi phút sau Quách Nam đã đến.
Quách Nam từ từ chạy đến đây.
Trịnh Khả Ngân vừa quay đầu đúng lúc nhìn thấy, còn cho rằng anh ta lo lắng cho mình gấp gáp chạy qua đây. “Anh Quách, anh phải đòi lại công bằng cho tôi, tên nhà quê vô lễ này dám bắt nạt tôi, còn sỉ nhục tôi...
Trịnh Khả Ngân không còn làm vẻ con hổ cái trước đó nữa, cô ta nằm cánh tay của Quách Nam điệu đà nói.
Quách Nam sững người, vô thức hỏi: “Làm sao, ai bắt nạt cô?”
Trịnh Khả Ngân tủi thân chỉ Sở Quốc Thiên: “Là anh ta, vừa rồi suýt chút nữa anh ta đánh tôi rồi anh có biết không? Lại còn nói tố chất tôi thấp, không có đạo đức nghề nghiệp, thậm chí còn nói tôi không xứng làm diễn viên chính, anh xem, đây không là ức hiếp thì là gì?”
Trịnh Khả Ngân vừa nói vừa giả bộ kìm nén không để nước mắt rơi. “Anh Quách, anh phải biết là, tôi từ nhỏ đến lớn chưa từng tủi thân nhiều như vậy, người này thật coi trời bằng vung, anh nhất định phải giúp tôi.”
Nhìn theo hướng chỉ tay của cô ta, thấy Sở Quốc Thiên đang đứng ở đó, chân Quách Nam nhũn cả ra rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.