Chương trước
Chương sau
Trong lòng mọi người ở đấy mọi việc đều đã sáng tỏ, chỉ có thể kìm nén tức giận, khó có thể nói ra lời.
Rõ ràng là lần đầu tiên đã rất tốt rồi, còn phải quay cảnh thứ hai. Cảnh thứ hai gần như hoàn hảo, nhưng vẫn... Đây căn bản là đụng phải ổ kiến lửa.
Nhưng bởi vì Trịnh Khả Ngân là người quan trọng nhất ở đây, nên không ai dám nói gì, chứ đừng nói đến một chút phàn nàn,
Phó giám đốc Vương chỉ có thể chịu đựng, dù sao thì anh cũng dùng mọi cách để kìm chế cơn giận của mình. Lâm Hiểu My xoa ngực, cảm thấy có chút uất ức, nhưng cô vẫn cố chịu đựng, hợp tác làm lại.
Lần này cũng gần giống lần trước.
Nhưng lần này, sau khi Lâm Hiểu My bị đá xuống ngã ra phía sau, sắc mặt vô cùng đau đớn, nhưng may là phù hợp với diễn biến của cốt truyện.
Bất ngờ ngã đến bộp xuống mặt đất. Nghe âm thanh đó chắc ai cũng phải xanh mặt vài phần.
Lam Hiểu Mỹ vẫn nghiến răng chịu đựng nó.
Phó đạo diễn Vương có lẽ không thể chịu đựng thêm được nữa, vì vậy anh ấy cướp lấy lời của Trịnh Khả Ngân và nói: "Lần này cảnh quay rất hoàn hảo. Hai người diễn rất tốt. Khả Ngân, hãy bắt đầu chuẩn bị cho cảnh tiếp theo”
Trịnh Khả Ngân liếc nhìn giám đốc Vương, ung dung ngồi trên chiếc ghế đầu mà trợ lý mang đến, thoải mái uống một ngụm nước ấm, nói. “Diễn viên mới này thể hiện khá tốt, nhưng khi ngã xuống, khuôn mặt đó không thể hiện tốt, tôi đề nghị tốt nhất là nên chụp thêm một lần nữa. “Việc này.
Giám đốc Vương muốn thuyết phục phục cô ta, nhưng thật bất tiện khi lại gần nói với cô ta trước mặt mọi người. Hết lần này đến lần khác, hết đá này đến đá khác, ngã hết lần này đến lần khác...
Có rất nhiều điểm hoàn hảo trong các cảnh quay, vậy nhưng tất cả đều bị Trịnh Khả Ngân phủ định bằng đủ loại lí do.
Tay chân của Lâm Hiểu My thâm tím dưới lớp quần áo khi cô ngã xuống đất, hai mắt đỏ bừng, có vẻ như cô sẽ không thể chịu được sự tra tấn như vậy thêm một lần nào nữa.
Dương Hiền khó thở chứng kiến những cảnh vừa rồi. “Đây mà là đang diễn ư? Đây là bắt nạt “Ở đây có có một con sâu trong trường quay, khiến cho mọi công sức đều bị hủy hoại!” “Quách Nam đúng là có mắt như mù, hừ!”
Chuyện này, cuối cùng có người thật sự không thể xem tiếp được nữa, chủ động đứng lên chỉ vào Trịnh Khả Ngân nói: “Chị Khả Ngân, cảnh quay ấy làm đi làm lại mười mấy gần hai mươi lần rồi. Chị thật sự còn có hứng thú quay tiếp nữa sao?
Diễn xuất của Hiểu Mỹ đã vô cùng tốt rồi, nhưng chị vẫn tiếp tục quay đi quay lại. Rõ ràng là muốn làm khó người khác. Nếu diễn xuất của cô ấy không tốt, thì diễn xuất của chị mới đúng là rất khó coi!” “Anh, anh đang nói cái quái gì vậy?”
Trịnh Khả Ngân nghe vậy, tức giận đập mạnh cốc nước trên tay xuống đất, chửi rủa: "Mày là đồ gì vậy? Mày dám nói chuyện với tao như thế này. Thân phận của tao là gì? Mày xách giày cho tao còn không xứng ấy!” "Kẻ bắt nạt và giả tạo như cô, tôi cũng không hiếm thấy! Tôi xách giày cho cô cũng cảm thấy bẩn tay đó!” Người đàn ông chế nhạo.
Trịnh Khả Ngân vô cùng tức giận, đứng lên chỉ vào mũi người đàn ông và hét lên: “Thằng khốn nạn, cút cho tạo, cút khỏi đây! An ninh, bảo vệ? Mau đuổi tên này ra cho tôi!” Vừa dứt tiếng, hai nhân viên bảo vệ lao vào mang anh chàng kia đi ra ngoài.
Nếu có Quách Nam ở đây thì mọi chuyện đã khác, vậy mà Quách Nam lại đi giám sát địa điểm khác. Cho nên ở đây Trịnh Khả Ngân nói một căn bản không ai dám nói hail
Nhìn thấy bảo vệ đã ném người ra ngoài, Trịnh Khả Ngân thở dài, vẻ mặt tức giận quát: “Nhìn cái gì mà nhìn? Mau quay xong cái này đi, mặt trời cũng sớm lặn rồi đẩy
Mọi người nghe xong không khỏi cảm thấy bị vu oan giá họa. Không phải vì cô ta mà buổi quay phim không diễn ra suôn sẻ sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.