Chương trước
Chương sau
Nửa giờ sau, đám người này bị dùng cảng nâng ra ngoài, bị phía cảnh sát lái xe đưa đi
Sau khi những người trong hội trường đều rời đi, Triệu Thiên Hoằng từ bên ngoài trở về, thăm dò tin tức nói cho Sở Quốc Thiên. "Thần y Sở, người phụ nữ đó là Cổ Mẫn Dung, người đàn ông là Vương Chùy Hãn, là người của Tế Thế Đường ở Yên Kinh!" "Yên Kinh?" Sở Quốc Thiên nghe vậy, không khỏi nhíu mày.
Người của Yên Kinh, vì sao... "Tôi nghe nói, nước Thượng Vân dường như có quan hệ với Tế Thế Đường, trong đó liệu có khi nào có anh ta."
Triệu Thiên Hoằng đoán, "Lúc ấy lẽ ra chúng ta không nên dễ dàng buông tha cho Thượng Vân Minh!" "Đường chủ của Tế Thế Đường là ai?" "Hình như là tên là Hoàng Xuyên Đạo" "Hoàng Xuyên Đạo?" "Đúng vậy!" Triệu Thiên Hoằng lên tiếng trả lời, "Chuyện này, chúng ta có cần yêu cầu bọn họ giải quyết việc này không?"
Sở Quốc Thiên lắc đầu, "Cần, nhưng không phải bây giờ." "Rõ rồi." "Tôi có chút việc phải ra ngoài một chuyến, nơi này anh ở lại trông coi, có việc gì thì liên lạc với tôi." Sở Quốc Thiên nói xong liền đi ra ngoài.
Trên đường, Sở Quốc Thiên gọi điện thoại liên hệ
Quách Bảo Trung. "Cậu Sở, anh có việc gì sao?" "Phim điện ảnh của anh còn trống vai diễn nào không?" Sở Quốc Thiên trực tiếp hỏi. Quách Bảo Trung sửng sốt, "Có thì có, những chỉ toàn là những vai phụ thôi." "Vậy là được rồi nếu như tiện thì cậu sắp xếp cho Hiểu My một vai đi." Nghĩ đến bộ dạng hôm nay của Lâm Hiểu My, Sở Quốc Thiên cuối cùng vẫn không muốn cô tiếp tục chịu khổ. "A?" Quách Bảo Trung ngày người, trước đây anh ta bác bỏ vai cơ hội diễn của Lâm Hiểu My tất cả là vì thái độ của Lâm Hiểu My với cậu chủ.
Nhưng sao hôm nay... "Không được sao?" Sở Quốc Thiên không có tâm trạng, không muốn giải thích với đối phương.
Quách Bảo Trung vội vàng lên tiếng, "Có... Có, nếu là ý của cậu Sở, vậy thì tôi sẽ sắp xếp cho cô ấy một vai." "Được."
Trong phòng bệnh ở bệnh viện.
Điện thoại Lâm Hiểu My đột nhiên vang lên, cô vội vàng đứng dậy ra ngoài phòng bệnh. Cô cầm lên nhìn xem, bên trên hiển thị một dãy số lạ.
Lâm Hiểu My không dám nhận điện thoại, qua mấy hồi chuông mới dám nhấn nút nhận điện thoại. "Xin chào, là cô Lâm Hiểu My đúng không?"
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói khó nghe của một người đàn ống xa lạ. "Ông... Ông là ai? Làm sao ông có được số điện thoại của tôi?" Lâm Hiểu My run rẩy hỏi. "Tôi là chủ nợ của gia đình cô cô Lâm Hiểu Mỹ, chúng tôi đến trường học tìm cô nhưng lại phát hiện cô không ở đó, thật đúng là khiến người ta thất vọng, còn số điện thoại ấy à, muốn biết số điện thoại của cô cũng rất đơn giản thôi mà!" Người nọ cười nói. "Nhưng quan trọng nhất bây giờ là cô đang ở đâu? Có tiện đến chỗ chúng tôi thương lượng về việc nợ nần của gia đình cô không?" "Các người muốn làm gì?" Lâm Hiểu My hoảng sợ hỏi.
Cô không thể nào ngờ được, đám người này lại tìm được trường của cô... Việc này quả thật vô cùng nghiêm trọng!
Một khi việc này truyền ra, sau này cô sao có thể đi học được nữa... "Không làm gì hết, chỉ là lúc chúng tôi đến nhà cô, phát hiện nhà của cô đã chẳng còn gì đáng giá, một khi đã như vậy, tôi nghĩ các người phải tính toán làm sao mà trả món nợ cho chúng tôi chứ?" Người đàn ông ngạo nghễ hỏi. "Nếu ông đã biết nhà tôi chẳng còn gì đáng giá, vậy cũng nên biết chúng tôi bây giờ không thể lập tức trả hết nợ cho các người, tiền nợ các người... đành phải từ từ... Dù sao thì số tiền nợ cũng quá lớn, lãi suất cũng vô duyên vô cớ tăng gấp đôi, tình hình kinh tế nhà chúng tôi bây giờ, sao có thể trả nổi. "
Lâm Hiểu My khóc ròng nói. "Đợi? Các người có thể đợi, nhưng chúng tôi không đợi được, thời gian trước chúng tôi đã cho nhà các người đủ thời gian chuẩn bị tiền rồi, là các người không đủ năng lực, chẳng lẽ lại quay sang trách chúng tôi?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.