Chương trước
Chương sau
Làm Thanh Di vừa nghe vậy cũng không biết nên nói thể nào mới được
Ngay đến cả Lâm Minh Quang cũng không xem thường Sở Quốc Thiên thì cũng đủ để chứng tỏ ấn tượng mà Sở Quốc Thiên để lại cho mọi người không hay họ đến nhường nào. “Bố, sao hai người cũng không nghe vào những lời con nổi vậy, chuyện này thực sự không liên quan gì đến Sở
Quốc Thiên đầu, là con nhờ anh ấy qua đó, hoàn toàn không phải như hai người nói đầu. Lâm Thanh Di sắp bị bố mẹ của cô làm cho phát điện nên nói chuyện cũng hơi cuống lên.
Triệu Mai Hương thấy vậy liền vội vàng an ủi cô: “Được rồi, được rồi. Nếu con chế bố mẹ ép con thì bố mẹ tạm thời bỏ qua cũng được. Hôm nay con đã phải chịu hoảng sợ rồi, chúng ta về nhà để mẹ làm món ngon cho con nhé, có chuyện gì thì chúng ta vừa ăn tối vừa từ tốn nói nhé." “Vậy còn Sở Quốc Thiên? Nếu con trở về thì Sở Quốc
Thiên cũng phải cùng về" Lâm Thanh Di nhìn Triệu Mai
Hương. “Con gái rượu à, người một nhà chúng ta thì gọi cậu ta làm cái gì chứ? Đây còn không phải là cố tình khiến bản thân cảm thấy ngột ngạt sao?” Triệu Mai Hương không vừa lòng: “Hay là chúng ta trực tiếp đi giải quyết chuyện ly hôn luôn đi. Dù sao thì vừa hay hai đứa đều ở đây, hơn nữa hôm nay cũng là ngày hành chính nữa” “Sao mẹ lại nói đến chuyện này rồi! Con không ly hôn đâu!” Lâm Thanh Di bị Triệu Mai Hương lải nhải đến nóng nảy mà từ chối thẳng. “Thanh Di, con.” Triệu Mai Hương cùng Lâm Minh Quang đều sững sờ.
Không đợi hai người bọn họ hoàn hồn lại đã thấy Lâm Thanh Di xoay người kéo Sở Quốc Thiên lên xe của cô rồi rời đi.
Lâm Minh Quang cùng Triệu Mai Hương gọi với theo mấy tiếng đều không được đáp lại. Suốt cả quãng đường, Lâm Thanh Di đều đỏ bừng con mắt, không nói một lời nào mà chỉ nhìn chằm chằm vào đèn báo giao thông trước mặt.
Xe chạy đến bên hồ mới chậm rãi dừng lại. “Đừng hóng gió, cẩn thận kẻo cảm lạnh” Sở Quốc
Thiên cởi áo khoác ngoài khoác lên vai Lâm Thanh Di. Lâm Thanh Di nhìn vết thương trên vai Sở Quốc Thiên rồi ngập ngừng nói: “Anh không... Sở Quốc Thiên hờ hững liếc nhìn vết máu trên vai, nói: “Không sao đâu, chỉ là vết thương ngoài da thôi, anh biết chừng mực mà
Lâm Thanh Di gật đầu, cô nhìn sườn mặt của Sở Quốc Thiên mà nhịp tim không hiểu sao lại lỡ nhịp.
Cô không biết tại vì sao mà cảm giác của cô với Sở Quốc Thiên lúc này dường như đã không còn chống cự như trước kia nữa.
Hôm nay rốt cuộc là sao vậy?
Lâm Thanh Di sờ bên mặt, cô cảm thấy có hơi mờ mịt.
Có lẽ là
Xịch!
Đúng lúc này, một chiếc RollsRoyce lóa mặt dừng lại bên đường cắt ngang dòng suy tư của Lâm Thanh Di. Lâm Thanh Di cùng Sở Quốc Thiên nhìn nhau.
Một người phụ nữ bước xuống từ trên chiếc xe mới toanh còn chưa kịp lấy biển số. "Di?"
Lâm Thanh Di có hơi ngạc nhiên khi thấy người vừa đến.
Cô không ngờ người trên xe vậy mà lại là mẹ của Lâm Hiểu My – Hứa Phương Linh “Thanh Di, sao con lại ở đây, dì vừa nhận được điện thoại của mẹ con lúc trên đường. Con về đi để mẹ con đỡ phải lo lắng.”
Hứa Phương Linh cất giọng nói. “Dạ... Nhưng dì ơi, chiếc xe này của dì là chuyện gì vậy a Lâm Thanh Di không dám tin nhìn chiếc RollsRoyce trước mặt, nói. “Dì mới mua đấy, thế nào? Trông sang trọng chứ?” Hứa Phương Linh lộ vẻ phấn khích. “Dì mới mua ạ?” Lâm Thanh Di không dám tin vào tại của mình, cô nhìn Hứa Phương Linh, không dám chắc hỏi: “Dì lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Hứa Phương Linh cũng không để bụng: “Đi vay chứ sao” “Vay?” Lâm Thanh Di cảm thấy thật buồn cười. Còn có người vay tiền mua xe sang? Lên cơn gì vậy? Ai làm ra được chuyện như vậy chứ. “Dì à, sao dì lại phải mua xe, còn mua xe đắt vậy chứ? Số tiền dì vay sau này làm sao mà trả đây.” Lâm Thanh Di không dám chắc, hỏi. “Cháu không biết rồi, Thanh Di à, Hiểu My nhà dì được lên tivi rồi, đến lúc đó kiếm tiền còn không phải là chuyện đơn giản sao? Mỗi chiếc xe như vậy có là gì chứ, nhà dì trả nổi mà, cũng không thiếu chút tiền này đâu.”
Mặt mày Hứa Phương Linh vô cùng đắc ý. “Lên tivi?” Lâm Thanh Di lộ vẻ không tin. Sở Quốc Thiên đứng bên cạnh cũng nhíu mày, có chút không được thoải mái.
Nhưng anh cũng không để ý đến đối phương mà quay đầu nhìn Thanh Di rồi nói: “Thanh Di, chúng ta đi thôi! “Sao cậu cũng ở đây?” Hứa Phương hoa cố tình tỏ vẻ giờ mới thấy Sở Quốc Thiên. “Dì à, dì đừng như vậy” Vẻ mặt Lâm Thanh Di có chút khó coi. “Thanh Di, sao con lại ở bên cái thứ rác rưởi này? Không phải là con còn chưa biết mấy chuyện cậu ta làm đấy chứ? Mấy hôm trước cậu ta còn quấn lấy Hiểu My nhà dì không chịu buông tay đấy. Con vẫn nên ly hôn với người này cho sớm đi, bằng không thì sau này con sẽ phải chịu khổ đấy”
Hứa Phương Linh lạnh lùng cười nói. “Dì, dì đừng có nói như vậy.” Lâm Thanh Di có chút khó chịu, nói.
Sở Quốc Thiên khẽ nhíu mày, đây là lần đầu tiên anh tức giận vì chuyện như vậy...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.