Chương trước
Chương sau
“Anh...”
Y Đạo Môn thật sự không ngờ những người này lại có thể đánh người ta bị thương còn lý lẽ hùng hồn như vậy. “Mẹ nó, đừng có không biết lớn nhỏ như thế, nói thế nào thì thần y Sở cũng là trưởng bối của cậu, cậu phải biết phép tắc chứ, đừng giống như những môn phái mới thành lập kia, chân còn chưa đứng vững đã muốn kéo bè kết phái với nhau không biết trời cao đất rộng là gì, biết chưa?”
Ông chủ Dược Các nói. “Hiểu rồi thưa ông chủ” Mạn Thiên cười nói.
Những lời này là nói cho những người ở Y Đạo Môn nghe, cứ thô lỗ huỵch toẹt mà nói anh ấy không biết phép tắc, không biết trời cao đất dày!
Những người Dược Các nghe xong cũng nhịn không được mà bật cười.
Đám người bên Thượng Vân Minh nhìn chằm chằm vào những người bên Sở Quốc Thiên, giống như đang xem một chuyện rất nực cười.
Ông chủ Dược Các cũng không nói gì cả, dường như ông ta đang đợi Sở Quốc Thiên nói trước.
Sở Quốc Thiên nhàn nhạt thở dài một hơi, sau một phút, anh nhìn chằm chằm vào ông chủ Dược Các. “Tôi sẽ chỉ hỏi ông hai câu hỏi.
Ông chủ Dược Các nhún vai. “Thứ nhất, các vết thương của các bạn đồng môn của tôi đây, Dược các các người có phụ trách hay không?”
Ông chủ Dược Các cười mỉm, lắc đầu nói: “Vậy thì bắt buộc các cậu phải chứng minh vết thương trên người bọn học đích xác liên quan đến bọn tôi mới được đã. “Tôi chỉ cần ông nói khẳng định hay phủ định thôi. “Haha, vậy thì đương nhiên là phủ định rồi.” ông chủ Dược Các cười chế nhạo. “Được, vậy tôi sẽ hỏi câu thứ hai." Sở Quốc Thiên nói. “Dược Các có thể cung cấp cho tôi một cây Ban Hổ Châu khác được không?" “Cũng không phải Dược Các chúng tôi nợ cậu cái này." ông chủ Dược Các cảm thấy rất nực cười. “Cũng xem như là, không được đúng không?” “Tất nhiên rồi!”
Sở Quốc Thiên hơi ngâm một lát rồi gật gật đầu. “Hai câu hỏi anh đã hỏi xong rồi, vầy thần y Sở còn có chuyện gì khác nữa không? Nếu như hết rồi, vậy tôi hi vọng các anh có thể đưa người của các anh mau chóng rời khỏi đây, các người cứ thế này sẽ ảnh hưởng đến Dược Các của chúng tôi đấy "Đúng đó, thần y Sở, Dược Các của chúng tôi vừa mới kiếm được ít tiền thôi, vừa rồi mới đặt mua một số lượng lớn thảo dược, nếu không mang những người bị thương này đi chỗ khác, lát nữa xe chở thảo dược nhất thời làm tổn thương đến người của anh, vậy thì đừng nói đó là do vấn đề của chúng tôi đấy nhé."
Thượng Vân Minh cười nói: “Vì thế nên các anh mau chóng đi đi, dù sao thì nếu xe đè vào thì là chuyện thương tổn đến tính mạng mất.”
Tiếng mắng chửi xung quanh lại rộ lên. “Mau cút trở về đi.” “Đúng thế, rác rưởi thì đừng làm ô nhiễm Dược các của chúng tôi!” “Rác rưởi, rác rưởi...
Y Đạo Môn nghe vậy, sắc mặt của mỗi người đề tức đến đỏ bừng lên, nhưng Sở Quốc Thiên lại ngăn bọn họ không cho họ tiến lên. “Thầy Sở, hay là chúng ta cứ rời khỏi đây trước đi. Một Dược sự của Y Đạo Môn không chịu nổi nữa mà bước lên nói. Cập nhật chương mới nhất t*ại TгцуeлАРР.coм
Đến bây giờ thì cách duy nhất có thể bảo vệ thể diện của bọn họ chính là rời khỏi đây, nếu tiếp tục ở lại đây thì chỉ nghe những lời chửi bởi mắng nhiếc hạ bệ vô căn cứ của những người này.
Tuy nhiên thì Sở Quốc Thiên lại không mảy may có ý định rời đi, ngược lại còn anh lấy một tờ giấy nhắc từ trong túi ra trên tờ giấy có dòng chữ màu đỏ tươi.
Đó là một tấm huyết thư
Nhìn thấy tờ giấy đó hô hấp của tất cả mọi người đều bị đình trệ, đến cả những tiếng mắng chửi, chế giễu của đám người vây quanh cũng dần im bặt.
Lông mày của ông chủ Dược Các hơi nhíu lại.
Chỉ nghe thấy Sở Quốc Thiên nói: “Ông chủ Dược Các chắc ông cũng biết đây là cái gì đúng không?" “Đây là bức thư chiến lúc đầu tôi đã đưa cho cậu, chỉ đáng tiếc là lúc đó cậu lỡ hẹn rồi." Ông chủ Dược Các nhàn nhạt nói. “Đúng thế, cái này đã trở thành đồ bỏ đi rồi." Nói xong, Sở Quốc Thiên xé tờ nát tờ giấy ngay trước mặt mọi người.
Tất cả mọi người khi thấy cảnh này đều hoang mang. Nhưng vào đúng lúc này. Sở Quốc Thiên lại lại lấy từ trong túi ra một tờ giấy trắng khác, cắn đứt ngón tay rồi viết lên trên đó.
Tất cả mọi người có mặt đề há hốc miệng.
Một lúc sau, Sở Quốc Thiên giơ tay cầm mảnh giấy còn chưa khô hết những hàng chữ máu lên nói: "Hôm nay, tôi sẽ ra bức chiến thư này, tôi sẽ dùng tất những thứ có giá trị của Y Đạo Môn của tôi coi như đặt cược, tôi muốn gửi thư khiêu chiến đến ông chủ Dược Các!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.