Chương trước
Chương sau
Thấy vậy, Mộ Phong Lâm lại vội vàng nói: “Tất cả đều là lỗi của tôi. Thần y Sở, tôi xin lỗi, tôi nhận sai, tôi có thể chấp nhận bất cứ điều kiện nào anh đưa, bất kể anh yêu cầu tôi làm gì, miễn là...anh cho tôi một con đường sống!”
Nói xong, Mộ Phong Lâm cố gắng gượng dậy, khó khăn quỳ trên mặt đất. “Cậu chủ!” Nhân viên bảo vệ đứng bên từng người từng người trợn mắt ngoác mồm, không thể tin được những gì mình đang nhìn thấy.
Cậu chủ của họ là thiên tài của dòng họ Nam Cung, giờ lại quỳ gối trước người khác trong sự xấu hổ như vậy!
Làm sao chuyện đó có thể xảy ra?
Các nhân viên bảo vệ cảm thấy như bị lừa gạt.
Sở Quốc Thiên cũng khó hiểu.
Trước đây, Mộ Phong Lâm trông cũng có khí chất, mặc dù trái tim cậu ta độc ác.
Nhưng bây giờ, không ngờ lại có thể trở thành bộ dạng như thế này...
Bộp! Bộp! Bộp! Bộp...
Có tiếng tát vang lên, tất cả mọi người nhìn về phía Mộ Phong Lâm tán thưởng chính mình, đều có chút ngẩn người.
Lewis củi người sang một bên, nhìn cảnh tượng trước mắt, anh ta không thể tin được.
Ngay cả Sở Quốc Thiên cũng không nói lời nào.
Trong khoảng năm phút, khuôn mặt đầy máu của Mộ Phong Lâm đã sưng lên đến mức không thể nhìn thấy. “Anh Sở, vậy có sao không...
Mộ Phong Lâm nghẹn giọng.
Đối phương đột ngột cầu xin khiến Sở Quốc Thiên bị bất ngờ. Anh nhìn bộ dạng khổ sở của Mộ Phong Lâm lúc này, thậm chí còn nghĩ muốn bỏ qua cho cậu ta. “Nếu anh đã nhận sai và làm theo lời tôi nói, anh cũng đã nhận được một bài học rồi. Tôi không phải người tàn nhẫn. Hôm nay, tôi có thể để anh đi, nhưng tôi hy vọng anh nhớ lấy bài học lần này. Sau này nếu còn dám trêu chọc Lâm Thanh Di thì sẽ không dễ dàng được bỏ qua như hôm nay đâu.
Sở Quốc Thiên lạnh lùng nói. “Thần y Sở có thể yên tâm, sau ngày hôm nay, Mộ Phong Lâm tôi nhất định sẽ kiềm chế, sẽ không tái phạm những chuyện ngu xuẩn như vậy.”
Mộ Phong Lâm quỳ trên mặt đất và đập đầu nhiều lần với Sở Quốc Thiên. “Đã như vậy thì anh tự mình xử lý đi.” Sở Quốc Thiên nói xong định rời đi.
Mộ Phong Lâm nói: “Anh Sở, xin hãy nán lại một lát.
Sở Quốc Thiên dừng lại: “Sao, anh còn có chuyện gì?” “Mộ Phong Lâm tôi hôm nay năng lực không bằng anh nên đã bị đánh bại dưới tay thần y Sở. Theo quy định, tôi nên chuyển lại thẻ Thần Long trong tay mình cho thần y Sở. Trong tương lai, anh có thể trở thành đệ tử mới của Thần Long”
Mộ Phong Lâm nghiêm túc nói. “Với cái này, nó là một sự công nhận, một bước đệm để thành danh. ТrцуeлАРР.cоm trang web cập nhật nhanh n*hất
Nói xong, Mộ Phong Lâm lấy thẻ Thần Long trong túi áo ra.
Sở Quốc Thiên thoạt nhìn con số phía trên, là ba mươi mốt? “Nó có ý nghĩa gì?” "Đây là thứ tự xếp hạng.” Mộ Phong Lâm nghiêm nghị nói: “Đó là thứ hạng trong danh sách của Thần Long “Đó là cái gì?” Sở Quốc Thiên lại hỏi. “Đó là thứ hạng của tất cả mọi người trong danh sách hội nghị. Bốn mươi người này có thể được bỏ qua sàng lọc và tiến vào khu vực đánh giá cuối cùng. Đó cũng là một loại công nhận sức mạnh, nhưng trước tiên là anh phải đích thân cầm lấy thẻ Thần Long này rồi mới tiến hành chứng nhận!”
Sở Quốc Thiên nhướng mày: “Nói cách khác, với cái này, tôi có tư cách tham gia hội nghị?” “Vâng! Gia tộc Nam Cung nhà chúng tôi cũng có cơ hội tham gia hội nghị là vì cái này.” Mộ Phong Lâm nói. “Vậy theo quy định, hôm nay tôi thua thần y Sở nên thứ này cũng phải đưa cho anh. Anh nhận lấy đi.” “Thật không?”
Sở Quốc Thiên suy tư một chút, cuối cùng đưa tay nhận lấy.
Nhưng khi sắp chạm vào lệnh bài, một luồng sáng lạnh đột nhiên xuất hiện, Mộ Phong Lâm không biết từ lúc nào đã thực sự lôi ra một món vũ khí bí mật giấu trong tay áo, vừa nhấc lên liền phóng về phía Sở Quốc Thiên không chút do dự.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.