Chương trước
Chương sau
Trong lúc nhất thời, hơn phân nửa khách mời đều đứng dây và lần lượt tuyên bố đứng về phía Mộ Phong Lâm.
Lâm Thanh Di trong nháy mắt bị cô lập, dáng người gầy gò đứng ở nơi đó một mình, cảm giác có chút run rẩy. Cô kinh ngạc nhìn mọi người, chỉ cảm thấy bất lực và tức giận. Nhưng dù có bao nhiêu ủy khuất thì cô cũng không thể làm gì, dù có bao nhiêu nước mắt cô cũng chỉ biết nuốt nước mắt vào trong. “A, cô có thể cút đi rồi!" Mộ Phong Lâm hai tay vòng trước ngực, trịch thương từ trên cao nhìn Lâm Thanh Di. Không đợi Lâm Thanh Di phát ra âm thanh hay động tác, Lewis ở một bên hoàn hồn, nhìn chăm chăm Mộ Phong Lâm, không xác định hỏi. “Anh Mộ Phong Lâm, anh vừa mới nói ai bị đuổi ra ngoài co?"
Biểu hiện của Lewis khiến Mộ Phong Lâm cảm thấy kỳ lạ, đối phương từ khi nhìn thấy Lâm Thanh Di, anh ta luôn bày ra một số biểu cảm khiến cậu ta cảm thấy khó hiểu.“Anh Lewis, anh như vậy là có ý gì?" Mộ Phong Lâm không rõ hỏi.
Lewis kìm nén sự run rẩy trong giọng nói của mình và hỏi: “Tôi đang hỏi anh, người mà anh đuổi ra ngoài kia, tên là gì, có phải là Sở Quốc Thiên không? "Đúng vậy, có vấn đề gì sao? Anh Lewis, anh còn biết đến cái tên chỉ biết ăn bám đó sao?
Phong Lâm cảm thấy ngạc nhiên. Tuy nhiên, thứ mà cậu ta nhận được không phải là phản hồi từ đối phương.
Thời điểm Lewis nghe thấy câu trả lời khẳng định, trong nháy mắt anh ta thô bạo nắm lấy cổ áo Mộ Phong Lâm, gần như là nghiến răng nghiến lợi. “Ý của anh có phải là anh Sở Quốc Thiên đã từng tới đây, kết quả là còn bị anh không lễ phép mà đuổi đi đúng không?" “Chuyện này thì có vấn đề gì? Anh Lewis, tôi không thể không nói, hôm nay anh rất kỳ lạ, đầu tiên là người phụ nữ này, sau đó là tên rác rười ăn bám vợ kia, sao anh biết được những người này? Thậm chí còn kích động như vậy!"
Mộ Phong Lâm không rõ liền hỏi,
Lewis nghe Mộ Phong Lâm nói xong chỉ cảm thấy khó thở, anh ta không thể tin được nhìn Mộ Phong Lâm, sau đó hung hăng đập bàn nói.“Anh là đồ ngu dốt, không biết gì thật là một kẻ đần đôn!"
Mộ Phong Lâm đột nhiên bị mắng chửi còn chưa kịp phản ứng, bóng dáng của Lewis đã biến mất trong đại sành. "Anh, anh đi đâu vậy? Anh Lewis, đợi một chút đường..." Tuy nhiên, dù Mô Phong Lâm gọi thế nào, Lewis vẫn không quay lại nhìn, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không nhìn anh ta. “Cậu chủ, chuyện gì đang xảy ra vậy, tại sao anh Lewis đột nhiên mất bình tĩnh còn liền bỏ đi như thế?"
Một người đàn ông chạy đến, không rõ nguyên do liền hỏi. “Con mẹ nó, tôi cũng muốn biết đây!” Mộ Phong Lâm tức giận hét lên, sau đó nhận ra vấn đề quan trọng nhất trước mặt, Lewis đột nhiên rời đi, còn bữa tiệc này thì phải làm sao bây giờ? “Đi mang cho tôi tất cả tin tức về Sở Quốc Thiên, anh phải đi tìm hiểu chi tiết nhà bọn họ cao thấp, trên dưới sau đời cho tôi" “Biết...tôi hiểu rồi, bữa tiệc này thì sao? Anh Lewis có quay lại không?" “Bất kể anh ta có quay trở lại hay không, bữa tiệc này vẫn phải tiếp tục. Dù thế nào đi nữa, anh Lewis sẽ không bao giờ trực tiếp hủy bỏ bữa tiệc. Tôi sẽ ở lại đâyđể kiểm soát nơi này. Anh sai người đi tìm anh ta, bất luận đối phương đưa ra yêu cầu gì cũng nhất định phải đáp ứng cho tôi!” “Hiểu rồi!” Người đàn ông lên tiếng trả lời rồi liền rời khỏi.
Lâm Thanh Di đi thang máy xuống tầng dưới, cô bước ra ngoài ôm khuôn mặt sưng đỏ.
Những người qua đường gần đó không hẹn mà gặp đều ngước nhìn.
Sở Quốc Thiên đứng dưới ngọn đèn bên đường, yên lặng chờ đợi.
Bên cạnh anh là một chiếc taxi dừng lại từ lúc nào không hay. “Sao lâu như vậy. Nhìn thấy Lâm Thanh Dị, Sở Quốc Thiên liền bước tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.