Chương trước
Chương sau
“Anh... lo lái xe đi!” Nhìn thấy ánh mắt cực nóng của Sở Quốc Thiên, Lâm Thanh Di có chút luống cuống không biết vì sao, cô liền cúi thấp đầu, không dám đối diện với Sở Quốc Thiên. "Ha ha..."
Nhìn thấy dáng vẻ của Sở Quốc Thiên và Lâm Thanh Di, Bảo Nhi cười ngọt ngào.
Không qua bao lâu, một nhà ba người đã thuận lợi đi tới nhà trẻ Bắc Hải.
Lúc này ở nhà trẻ Bắc Hải đâu đâu cũng giăng đèn kết hoa, tất cả mọi người đều được xếp ở trên sân thể dục.
Ngay khi một nhà ba người bước vào sân thể dục, liền thấy một tên nhóc cơ thể rắn chắc, ngẩng cao đầu, cực kỳ đắc ý nói: “Nói cho các người biết, bố tớ chính là vận động viên cấp tỉnh, lát nữa tham gia hoạt động, chắc chắn các cậu sẽ hâm một chết thôi!”
Lời này vừa nói ra, phần lớn các bạn nhỏ đều cúi đầu theo bản năng, nhưng mà trong mắt cũng hiện sự hâm mộ vô cùng.
Tuy rằng bọn họ còn nhỏ tuổi nhưng mà cũng đã hiểu chuyện, tuy không rõ khái niệm vận động viên cấp tỉnh là gì nhưng mà vừa nghe đã thấy lợi hại hơn bố của bọn họ nhiều. Bạn đang đọc truyện tại Truyện App
Cậu nhóc cơ thể rắn chắc thấy cảnh tượng như vậy thì càng đắc ý: “Đợi đến hoạt động chân nhỏ trên chân to, nhà của tớ nhất định sẽ đứng nhất!”
“Hừ!”
Nào biết Bảo Nhi nghe vậy thì không phục hừ một tiếng.
Sở Quốc Thiên thấy thế, không khỏi vui vẻ: “Ý à, Bảo Nhi nhà chúng ta sao nữa rồi? Con cũng muốn lấy hạng nhất à?"
Bảo Nhi không nói gì nhưng biểu tình của cô bé lại bán đứng ý nghĩ trong lòng, thấy màn này, không chỉ có Sở Quốc Thiên, cho dù là Lâm Thanh Di cũng không nhịn được lắc đầu cười khẽ.
“Bảo Nhi nói cho bố nào, có phải có muốn hạng nhất không, chỉ còn Bảo Nhi muốn hạng nhất, bố nhất định sẽ thỏa mãn nguyện vọng của con!” Sở Quốc Thiên cưng chiều nói.
Bảo Nhi nghe vậy, mắt cô bé sáng lên, nhưng mà lập tức lại tối lại: “Nhưng mà... bố của Chùy Chùy rất ghê gớm đó, con... con không muốn bố của con thua chú ấy..."
Sở Quốc Thiên ấm áp trong lòng, anh cố ý xụ mặt nói: “Bảo Nhi cũng không tin bố, bố đau lòng quá..."
“Không... không phải vậy đâu, người mà Bảo Nhi sùng bái nhất là bố đó, chỉ... chỉ là bố của Chùy Chùy là vận động viên chuyên nghiệp, con..."
Bảo Nhi liên tục xua tay, làm cho Lâm Thanh Di ở bên cạnh oán hận liếc Sở Quốc Thiên một cái: “Sao lại đùa con như vậy, thật quá đáng!” Nhưng mà nói xong lời này, khỏe miệng của cô cũng không tự giác mà khẽ cong lên đầy mê người.
Không bao lâu, hoạt động gia đình bắt đầu, mà quả nhiên như Chùy Chùy dự liệu, trong đó thật sự có hoạt động chân nhỏ trên chân to. Mà Sở Quốc Thiên với Bảo Nhi cũng báo danh.
Hoạt động bắt đầu, Sở Quốc Thiên đặt chân của Bảo Nhi lên mu bàn chân của anh, dịu dàng hỏi: “Bảo Nhi, con chỉ cần đứng trên chân của bố, tất cả kết quả đều dựa vào bố có được không?”
Bảo Nhi gật đầu thật mạnh, dễ thương lớn tiếng nói: “Được!”
Song, đúng lúc này ở bên cạnh vang lên một cuộc đối thoại: “Chùy Chùy, nói cho bố, mục tiêu của chúng ta là gì nào?”
“Hạng nhất!” Chùy Chùy nói xong còn siết chặt nắm tay mũm mĩm của mình.
“Vì sao lại muốn hạng nhất nào?”
“Bởi vì đây là thực lực của chúng ta.”
“Chùy Chùy giỏi quá!”
Sở Quốc Thiên nhìn thấy dáng vẻ làm như thật của hai bố con Chùy Chùy, không khỏi buồn cười, chỉ là một hoạt động gia đình của nhà trẻ mà thôi, nói cứ như đang làm vẻ vang cho đất nước vậy.
Tựa như cảm nhận được ánh mắt của Sở Quốc Thiên, bố của Chùy Chùy cười cười nói: “Người anh em, có phải cảm thấy tụi này hơi lố không, nhưng mà tôi nói cho cậu, việc này cũng không lố đâu, bởi vì tôi là vận động viên, trong từ điển của chúng tôi chỉ có quán quân mới là quan trọng nhất!”
“Cho dù đây chỉ là hoạt động gia đình?” Sở Quốc Thiên nhướng mày.
“Đương nhiên.”
Bố của Chùy Chùy từ chối cho ý kiến mà gật đầu, nói: “Bởi vì chỉ có như vậy, con tôi mới biết được ý nghĩa của trận đấu mà không chỉ chỉ vì ham chơi vui.”
Sở Quốc Thiên yên lặng, nói thật, anh không đồng ý với quan điểm của bố Chùy Chùy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện App
Tuy là tư tưởng của bố Chùy Chùy cũng có mục đích nhất định, nhưng mà dù sao Chùy Chùy vẫn còn nhỏ, có cái gọi là tốt quá hóa dở, bây giờ đã dạy cho nó ý nghĩ giành giật háo thắng vậy rồi, cũng không phải là chuyện gì tốt.
Dựa vào việc Chùy Chùy khoe khoang vừa rồi cũng đã thể hiện phần nào.
Nhưng mà anh cũng không có xen vào việc của người khác, dù sao đây cũng là chuyện nhà người ta, một người ngoài như anh cũng không tiện nhiều lời, hơn nữa, đây cũng chỉ là tư tưởng của anh, con cháu có phúc của con cháu, ai biết sau này sẽ ra sao đâu?
Sở Quốc Thiên nhìn thoáng qua bố con Chùy Chùy, tiếp đổ nhìn vào Bảo Nhi ở trên người, anh thầm nghĩ trong lòng: “Bảo Nhi, bố sẽ lấy cho con hạng nhất!”
Sở Quốc Thiên không phải muốn ganh đua với bố Chùy Chùy, bởi vì vừa rồi Bảo Nhi muốn lấy hạng nhất, anh biết đây là vì Bảo Nhi muốn chứng minh cho các bạn nhỏ của mình rằng bố mình rất lợi hại, muốn tất cả bọn nhỏ của mình đều công nhận anh!
Bởi vì anh đi nhiều năm, Bảo Nhi đã phải chịu khổ nhiều, là bố, anh quả thật thiếu Bảo Nhi một cái hạng nhất, hơn nữa cũng sẽ làm cho các bạn nhỏ khác cảm thấy rằng bố của Chùy Chùy không phải là ghê gớm nhất, cũng có thể khiến cho trong lòng bọn nhóc dậy lên sự sùng bái và kính yêu với bố mình!
Ngay khi Sở Quốc Thiên còn thầm tự hỏi, giáo viên của nhà trẻ cũng đã tuyên bố hoạt động chân nhỏ trên chân to sắp bắt đầu rồi.
Sở Quốc Thiên cực kỳ dịu dàng nói: “Bảo Nhi, con chuẩn bị sẵn sàng chưa?” . Đam Mỹ H Văn
“Bố, Bảo Nhi đã chuẩn bị lấy hạng nhất!” Bảo Nhi lại dùng sức gật đầu nói. "Ha ha..."
Sở Quốc Thiên thoải mái cười to, lời Bảo Nhi khiến anh càng cảm thấy áy náy trong lòng, mà quyết tâm lấy hạng nhất cũng càng trở nên mạnh mẽ.
Lâm Thanh Di ngồi ở trên khán phòng, nhìn thấy hai bố con hòa thuận vui vẻ, trong lòng không nhịn được mà cảm thấy ghen tị...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.