Chương trước
Chương sau
“Ây da... Ai mà không có mắt thế này?” Cát Vân Tử loạng choạng, đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Cô tức giận ngẩng đầu lên, nghe thấy tiếng người đàn ông trước mặt hờ hững hỏi: "Cô là người nhà họ Hoàng sao?”
“Không phải! Ai muốn làm thì làm, tôi không muốn!” Cát Vân Tử xoa đầu, tức giận đáp.
Người đàn ông cau mày, nhưng chưa kịp nói gì thì một nhóm người đã ào ạt chạy vào sân bao vây lấy Cát Vân Tử.
Cát Vân Tử khi nhìn thấy người phụ nữ cầm đầu, cau mày nói: “Thôi Ngọc Oánh, cô muốn làm gì?”
“Muốn làm gì à? Dám giành đàn ông với Thôi Ngọc Oánh này, hôm nay bà phải rạch mặt cô!”
Thôi Ngọc Oánh phất tay nói: "Bắt cô ta lại cho tôi!”
“Cô dám?”
Cát Vân Tử sửng sốt lùi lại, tức giận nói với Thôi Ngọc Oánh: “Cô bị điên à? Tôi chưa đụng chạm đến cô mà!”
“Cô chuẩn bị gả cho người đàn ông của tôi, còn nói không phải đang khiêu khích tôi sao? Hôm nay không ai được yên ổn cả, bà đây nhất định phải xử lý cô!” Thôi Ngọc Oánh tức giận.
Khó khăn lắm cô ta mới lừa được Hoàng Thế Công vào tay mình, vốn cho rằng nửa đời sau mình có thể làm mợ chủ của nhà họ Hoàng, về sau không cần lo cái ăn cái mặc. Ai mà ngờ được tính toán xong xuôi lại đột nhiên xuất hiện một Cát Vân Tử, hơn nữa còn bàn xong chuyện cưới xin rồi, làm sao cô ta có thể chịu đựng được cơ chứ?
Mặt Cát Vân Tử biến sắc, nhưng trước khi cô kịp nói gì đó thì nhận ra người đàn ông va phải mình lúc nãy đang từ từ đi về phía Thôi Ngọc Oánh.
“Này, anh định làm gì, các người đừng có ý đông hiếp yếu!” Cát Vân Tử nghĩ rằng người đàn ông sẽ nói giúp cô ta một câu công bằng, bèn gấp gáp hét lên.
Nhưng người đàn ông đó lại không thèm để ý đến, mà nhìn chằm chằm vào Thôi Ngọc Oánh hỏi: “Cô chính là Thôi Ngọc Oánh - bạn gái của Hoàng Thế Công sao?"
“Đúng vậy, anh là ai?” Thôi Ngọc Oánh lập tức ưởn ngực, vẻ mặt đầy kiêu ngạo khi nghe thấy mình được gọi là bạn gái của Hoàng Thế Công.
Ánh mắt người đàn ông kia rất lạnh lùng, tiếp tục hỏi: “An Huy, Vạn Thịnh Tân Thành, Lâm Thanh Di, cô... còn nhớ không?"
Lâm Thanh Di?
Nghe vậy, Thôi Ngọc Oánh sửng sốt, sau đó cô ấy lấy lại bình tĩnh đáp: “Ồ, hoá ra anh là trợ thủ của con ả không biết liêm sỉ Lâm Thanh Di phái tới à?”
“Vậy là cô thừa nhận rồi?” Người đàn ông hỏi lại.
“Thừa nhận thì đã sao, chẳng lẽ anh vẫn còn muốn báo thù sao?” Thôi Ngọc Oánh chế nhạo.
“Tôi nghĩ như vậy thật đấy!”
“Ngu xuẩn!” Thôi Ngọc Oánh cười khẩy, rồi quay sang nói với những người xung quanh: “Hãy xử lý tên ngu ngốc này trước đi. Làm trò điên cũng không biết tự lượng sức mình, không xem thử bản lĩnh mình tới đâu chứ?”
Thế là đám người kia đều tạm bỏ qua Cát Vân Tử trước, ào ạt bổ nhào tới người đàn ông kia.
Ánh mắt của người đàn ông rất đỗi lạnh lùng, anh chỉ vặn cổ tay mình một phát mà vô số kim bạc đột nhiên lao vun vút tới nhóm người, nhóm người này chưa kịp phản ứng thì đã mất khả năng di chuyển.
Cái gì?
Không chỉ Thôi Ngọc Oánh mà ngay cả Cát Vân Tử cũng kinh hãi trước cảnh tượng bất ngờ này.
Mới có bao lâu đâu chứ? Một giây, hay là 0.1 giây?
“Nếu tôi không nhầm, Thôi Ngọc Oánh dường như là tình địch của cô?” Khi mọi người đều đang sững sờ, người đàn ông đột nhiên nhìn sang Cát Vân Tử hỏi.
“Tôi...”
Cát Vân Tử định trả lời, nhưng vừa định nói đã bị Thôi Ngọc Oánh cướp lời: “Rốt cuộc thì anh là ai? Anh có biết chỗ này là đâu không? Nếu anh dám làm tôi bị thương, đảm bảo anh sẽ không thể ra khỏi cái sảnh này!”
"Bốp!"
Không ngờ, cô ta vừa dứt lời đã ăn phải cái tát như trời giáng từ người đàn ông kia.
Ngay lập tức, một nửa khuôn mặt của cô ta đỏ lên và sưng tấy với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đồng thời, khóe miệng cũng rỉ máu.
“Thôi Ngọc Oánh, nhớ lấy, cái tát này chỉ là chút lãi, suýt chút nữa cô đã giết chết vợ tôi, món nợ này không phải chỉ giải quyết như vậy là xong đâu!”
Người đàn ông vừa nói vừa nhìn Cát Vân Tử, thờ ơ nói: “Tuy rằng võ công của hai người đều yếu, nhưng cô vẫn tốt hơn Thôi Ngọc Oánh một chút, hơn nữa lúc này cô cũng không có người giúp đỡ, nếu muốn dạy cho cô ta một bài học, tôi có thể cho cô một cơ hội.”
“Sao lại nói võ công không cao chứ?” Cát Vân Tử nghe vậy lập tức không phục thiếu thuyết phục khi nghe thấy lời của người đàn ông, nhưng tự động bỏ qua những gì anh ta đã dạy Thôi Ngọc Oánh.
Mặc dù gia đình cô không sùng võ đạo như nhà họ Hoàng, nhưng cô thân là cô chủ nhà họ Cát, từ nhỏ đã được dạy dỗ kỹ lưỡng, mấy tên đệ tử quèn nhà họ Hoàng đương nhiên sẽ không thể sánh bằng.
Cô biết rõ sức mình, cũng rất hài lòng về thực lực của mình, nhưng cô không ngờ rằng điều mà cô luôn tự hào nhất giờ lại bị một người đàn ông không

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.