**********
Nhìn thấy sắc mặt của Triệu Thiên Hoằng khó coi lại, Sở Quốc Thiên trong lòng thở dài một hơi, sau đó nhẹ giọng an ủi: “Đừng quá bi quan. Tuy rằng Lạc Dĩnh hiện tại không ổn định, nhưng nếu kết hợp với đơn thuốc của tôi thì có thể nhanh chóng phục hồi chức năng, chỉ có điều là dược liệu, rất khó tìm được...
Sở Quốc Thiên đã nói dược liệu khó tìm vậy nhất định là dược liệu cực kỳ quý giá. Triệu Thiên Hoằng hiểu sự thật này, vì vậy ông ta không ép buộc.
“Chí tôn, lòng tốt của ngài, Thiên Hoằng thật không thể nào quên được!” Đột nhiên, Triệu Thiên Hoằng cong chân quỳ xuống “phốc” một tiếng.
Sở Quốc Thiên cau mày, nghiêm giọng nói: “Ông làm sao vậy? Tôi không thích mấy cái nghi lễ phiền phức này. Đứng dậy.”
“Vâng!”
Triệu Thiên Hoằng cũng không phải già mồm, sau khi đứng lên, do dự hai giây đồng hồ, hỏi: “Chí tôn, cậu thật sự muốn sớm giải quyết chuyện của nhà họ Nam Cung sao?”
“Không sai.” Sở Quốc Thiên híp mắt, lạnh lùng nói.
“Chí tôn, xin vui lòng đợi một chút, tôi sẽ đưa cậu đến đó sau khi tôi cho người đưa Lạc Dĩnh đến bệnh viện.” Triệu Thiên Hoằng nói rồi gọi một cuộc điện thoại.
Vốn dĩ ông ta vẫn mang tâm lý không giúp việc Sở Quốc Thiên đối phó với nhà họ Nam Cung, nhưng sau khi trải qua sự việc của Triệu Lạc Dĩnh tâm lý của ông ta đã hoàn toàn thay đổi.
Không lâu sau, những người mà Triệu Thiên Hoằng gọi đến đã đưa Triệu Lạc Dĩnh đi, và sau đó ông ta lại đưa Sở Quốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chong-la-than-y/1191233/chuong-233.html