Hồng Song Vũ hoàn toàn bạo phát, khiến đám người và cô gái mặt mụn suýt chút nữa cười phun ra, một vài học sinh không rõ chân tướng, càng là hận không thể đánh Sở Quốc Thiên một trận đau đớn.
Dù sao, địa vị của Hồng Giang Bách bày ra ở nơi đó, nếu như có thể lợi dụng một lần cơ hội này nịnh bợ Hồng Giang Bách một chút, nói không chừng sự nghiệp học tập, hoặc là sự nghiệp thực tập đều sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Sở Quốc Thiên chỉ là thản nhiên lướt qua đám người này, liền lên tiếng nói: “Tôi không nghe ông giảng bao nhiêu, nhưng lại từ trong nội dung bài giảng của ông phát hiện mấy chỗ quan điểm sai lầm.”
“Đầu tiên, ông nói đến phương pháp nấu thuốc Đông Y, ông nói nấu thuốc Đông Y phải cần lửa nhỏ hầm từ từ, không thể phủ nhận, đại đa số thuốc Đông Y xác thực là cần phải như thế, nhưng cũng có không ít dược liệu không cần.”
“Thứ hai, ông còn nói dương sâm nhằm vào đám người tròn mười tám tuổi đến tròn sáu mươi tuổi, ông không cảm thấy những từ nói qua loa này là đang làm lỡ đời học trò sao? Cho dù trên mạng tuỳ tiện tra một chút cũng phải đáng tin cậy hơn ông giảng rất nhiều rồi sao?”
Mọi người nghe vậy, vẻ mặt kinh ngạc.
Mà sắc mặt Hồng Giang Bách cũng xanh một trận đỏ một trận càng ngày càng khó coi.
Ông ta thừa nhận bản thân vừa rồi xác thực không chú tâm lắm, cho dù lệ thuộc sách vở cũng là tuỳ ý chọn nói, kết quả không ngờ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chong-la-than-y/1191225/chuong-225.html