“Cậu... Cậu không bị gì chứ?” Ông Giang ngơ ngác nhìn thoáng qua Sở Quốc Thiên.
Ông ta chẳng thể ngờ rằng sau khi Sở Quốc Thiên chống đỡ được một chưởng của mình mà lông tóc lại không hề hao tổn. Tuy rằng mình cũng không xuất toàn lực, nhưng mà không hề hấn gì như thế này thì cũng quá kinh khủng đi?
Đối mặt với sự hoài nghi của ông Giang, Sở Quốc Thiên khinh thường nói: “Cho dù ông luyện mười năm nữa thì cũng không làm tôi bị thương được đâu.”
“Không có khả năng!” Ông Giang nghe vậy, lập tức kêu một tiếng.
Tất nhiên, Sở Quốc Thiên cũng không muốn nhiều lời, chỉ thấy cổ tay anh cử động, sau đó phi một cây kim bạc vào huyệt Thái dương của ông Giang.
“Cậu đã làm cái gì với tôi?”
Nét mặt ông Giang hoảng sợ, vốn dĩ ông ta muốn chặn lại kim bạc nhưng lại phát hiện ra tốc độ của Sở Quốc Thiên nhanh hơn mình rất nhiều, căn bản là không thể kịp được.
"Keng."
Rất nhanh sau đó, ông Giang đã rút cây kim trên thái dương mình xuống rồi ném lên trên mặt đấy. Nhưng cũng chính vào lúc này, não ông ta truyền đến một cơn đau, sau đó thì hoa mắt chóng mặt.
“Tôi nói rồi mà, nhà họ Cơ sẽ phải chịu trách nhiệm cho chính hành động của mình. Còn ông cũngchỉ là món ăn khai vị mà thôi.” Nhìn ông Giang hoàn toàn hoảng sợ, giọng nói của Sở Quốc Thiên lại lần nữa từ từ vang lên.
Sắc mặt Ông Giang trắng bệch, ông ta muốn tự cứu, nhưng lúc này lại giống như một tên phế nhân, không còn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chong-la-than-y/1191206/chuong-206.html