Chương trước
Chương sau

**********
Lời nói của y tá riêng ở trong mắt Đặng Đình Long giống như ma quỷ.
Anh ta cố nén xúc động trào máu, chê cười nói: “Không cần phiền phức như vậy, một tỷ bảy mà thôi, không quan trọng.”
Kết quả anh ta vừa nói xong, Lâm Thanh Di một bên liền không vui: “Chuyện này có phiền gì, tiền nhà ai mà cũng không phải gió lớn thổi tới, anh đưa thẻ căn cước cho tôi, tôi đi rút tiền về."
“Nhưng... Nhưng anh không mang thẻ căn cước.”
Đặng Đình Long viện cớ nhiều lần, trong lòng Lâm Thanh Di lập tức bắt đầu nghi ngờ: "Cậu Đặng, thật sự là anh đưa tiền thuốc sao?”
“Đương nhiên, anh để bọn thuộc hạ giao.” Đặng Đình Long trừng mắt, nghiêm mặt nói: “Được rồi Thanh Di, em cũng không cần xoắn xuýt vấn đề này, cùng lắm lát nữa anh sai bọn thuộc hạ rút tiền về là được.”
Mặc dù Lâm Thanh Di vẫn cảm thấy có hơi không đúng, nhưng cũng biết lại hỏi tiếp thì cũng hơi quá, cho nên sau khi hỏi một chút thì không hỏi tiếp nữa.
Y tá thấy người trong cuộc cũng không nóng nảy, cô ta càng thêm không nóng nảy, sau khi lên tiếng chào hỏi thì cũng rời khỏi chỗ.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí hiện trường có chút tế nhị.
Đặng Đình Long nhìn Lâm Thanh Di lại lần nữa đi tới cạnh cửa, sau đó anh ta cắn răng rồi lần nữa đi vào phòng bệnh của Hướng Vĩnh Bá.
“Sư phụ, anh Hổ bên kia tình huống thế nào, vì sao thần y Sở vẫn thuận lợi tới bệnh viện?”
“Cậu chủ, anh Hổ bọn họ... mất liên lạc.” Nào biết được, Hướng Vĩnh Bá lại sắc mặt khó coi trả lời một câu. “Sao có thể?”
Đặng Đình Long nghe vậy giật mình, cảm giác sau lưng mình trở nên lạnh leo.
Anh ta vô cùng hiểu rõ thực lực của anh Hổ, cho dù là binh sĩ chiến vực cũng không thể là đối thủ của anh Hồ, nếu không phải sau này anh Hổ tới nhà họ Đặng thì cũng sẽ không được gia tộc coi trọng.
Chỉ có một người giúp đỡ mạnh mẽ như vậy, lại thất bại trong việc ám sát thần y Sở, hơn nữa còn mất liên lạc...
Không tự chủ, cái trán Đặng Đình Long cũng đổ mồ hôi lạnh, anh ta bỗng nhiên giống như nghĩ đến gì đó, hỏi Hướng Vĩnh Bá: “Ngài nói thần y Sở có y phải đã biết tôi phải người ám sát anh ta rồi không?”
“Có lẽ không đâu.” Hướng Vĩnh Bá suy nghĩ một chút rồi nói.
Nếu thần y Sở thật sự biết bọn họ gây ra, hiển nhiên sẽ không tới bây giờ vẫn không trả thù, điều đó vốn không logic.
Nhận được câu trả lời khẳng định của Hướng Vĩnh Bá, lúc này Đặng Đình Long mở thở ra thật dài, lúc này anh ta sớm đã từ bỏ ý định tiếp tục đối phó thần y Sở. ту
Đặc biệt là sau khi nghĩ đến thần y Sở chính là ông chủ lớn phía sau màn của Y dược Thanh Di, anh ta càng thêm không muốn trêu chọc, dù sao tình thế Y dược Thanh Di rõ như ban ngày, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cho dù vượt qua nhà họ Đặng bọn họ cũng không phải không có khả năng
Sau đó Đặng Đình Long lại dặn dò một phen với Hướng Vĩnh Bá rồi lần nữa trở lại bên ngoài phòng ICU.
Kết quả đúng lúc này, cửa lớn phòng ICU được mở ra từ bên trong, thần y Sở mặc một bộ quần áo khử khuẩn dẫn đầu đi ra.
“Giám sát Đổng, tình huống mẹ tôi thế nào?” Lâm Thanh Di thấy thế, vội vàng chạy về phía trước hỏi một câu.
“Tổng giám đốc Lâm yên tâm, trước mắt dì đã thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, sẽ tỉnh lại nhanh thôi.” Sở Quốc Thiên lau mồ hôi trên trán nói.
"Cảm ơn giám sát Sở, cảm ơn giám sát Sở...” Lâm Thanh Di vui mừng đến phát khóc, vội vàng cảm kích nói.
Lâm Minh Quang nghe vào trong tai, tảng đá trong lòng cũng hoàn toàn rơi xuống: “Cảm ơn thần y Sở, cảm ơn ông trời.”
Mặc dù trong lòng Đặng Đình Long khó chịu, nhưng vẫn nặn ra một nụ cười nói: “Chúc mừng chú, chúc mừng Thanh Di, dì Triệu cuối cùng được cứu rồi.”
“Đúng vậy...” Hai cha con kích động trả lời một câu.
Nào biết được đúng lúc này, thần y Sở một bên bỗng nhiên nói: “Cậu Đặng, nghe nói anh và người nào đó đã đánh cược, thua thì phải liếm để giày, anh còn nhớ rõ chứ?”
Lời này vừa nói ra, đám người sững sờ.
Mà gương mặt Đặng Đình Long cũng xanh mét, anh ta không ngờ ngay cả thần y Sở cũng biết chuyện mình và Sở Quốc Thiên đánh cược, chẳng lẽ thật sự đúng là được Sở Quốc Thiên mời tới?
Đặng Đình Long cũng nghĩ tới điểm này, Lâm Thanh Di không có khả năng nghĩ tới, cô lau nước mắt ở khoé mắt một chút, run rẩy hỏi: “Giám sát Sở, anh... thật sự được Sở Quốc Thiên mời tới sao?”
“Đương nhiên.” Thần y Sở từ chối cho ý kiến nói.
Ầm!
Cho dù trước đó Lâm Thanh Di đã đoán được điểm này, nhưng khi chính miệng thần y Sở thừa nhận, cô vẫn có cảm giác không thật.
Tâm trạng Lâm Thanh Di rất phức tạp, ngay lúc cô suy nghĩ lung tung, chỉ thấy y tá trước đó kia lại bước nhanh tới. “Cô Lâm, vừa rồi tôi đã bảo chỗ thu

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.