“Tới rồi!”
Hạ Văn Tân thấy thế thì giận dữ quát lớn lên một tiếng, sau đó nhanh chóng tiến lên đón.
Chỉ tiếc là hai người đứng cách nhau một khoảng quá xa, chưa được mấy phút đồng hồ, Hạ Văn Tân đã rơi vào thế yếu.
"Bang!"
"Bụp!"
Cuối cùng, sau khi người đàn ông cao to mặt đen kia ra một đòn giả thì hung hăng đập ngay một quyền vào ngực Hạ Văn Tân. Sức lực chất chứa trong một quyền này chẳng khác gì một Hoà tước Vu Thành
cây chùy sắt thật lớn, khiến Hạ Văn Tân không nhịn được mà phải phun ra một ngụm máu tươi.
“Ha ha, Sở Quốc Thiên, để xem lần này mày còn kiêu ngạo như thế nào được nữa?” Nam Cung Văn ở bên cạnh thấy thế, trong lòng cũng lập tức vui vẻ hẳn ngay. Anh ta cố gắng kìm nén lại nỗi đau thể xác, dữ tợn nói.
Mặt Hạ Văn Tân biến sắc, giọng nói gấp gáp thúc giục Sở Quốc Thiên: “Anh So, di mau di!"
“Anh bị thương rồi, sao tôi có thể đi được?” Sở Quốc Thiên nói xong, chậm rãi đi về phía Hạ Văn Tân, tiện tay châm cho anh ta mấy kim, giúp Hạ Văn Tân vốn đang bị thương nặng đứng lên được.
“Thế... Thế này là được rồi?” Hạ Văn Tân thử hoạt động thân thể một chút. Tuy cơ thể vẫn hơi đau, nhưng cũng đã khôi phục lại khả năng hành động.
“Tôi chỉ khống chế không cho vết thương của anh chuyển biến xấu đi thôi.” Sở Quốc Thiên lắc đầu nói: “Nhưng mà cũng nhanh thôi, nhiều nhất là ba ngày anh có thể khỏi hẳn.
Cái gì?
Lời Sở Quốc Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chong-la-than-y/1191131/chuong-131.html