*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. ********** Mọi người nghe vậy, rối rít nhìn về phía cửa, lập tức một gã đàn ông dáng người cao ráo, sắc mặt trắng nõn tóc dài đi vào hội trường. Anh ta mặc một bộ tây trang màu trắng, mang một bộ kính mắt gọng vàng tinh khiết chế tạo thủ công, tuy rằng tuổi còn rất trẻ, thế nhưng trên người đã có khí tức mạnh mẽ, dù cho chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, cũng làm cho người ta có cảm giác không giận tự uy “Chào cậu Hoàng!” “Cậu Hoàng đã lâu không gặp!” Người đàn ông tóc dài mới vừa vào tới, tất cả khách quý đã rối rít chào anh ta, nhưng anh ta chỉ hờ hững gật đầu ra vẻ đáp lễ sau đó ánh mắt đặt ở trên người Lâm Thanh Di trong đám người. “Hoàng Phúc Uy?” Khi người đàn ông tóc dài đến gần, Lâm Thanh Di không khỏi kêu lên thất thanh. Nghe được tiếng của cô, Hoàng Phúc Uy không khỏi dịu dàng cười: “Thanh Di, trong lòng em quả nhiên vẫn có anh.” Hoàng Phúc Uy vừa nói vừa định cầm tay Lâm Thanh Di, kết quả Sở Quốc Thiên cũng lặng yên chắn giữa hai người. “Thanh Di, anh ta là ai vậy?” Sở Quốc Thiên hờ hững hỏi. Lâm Thanh Di không muốn nói, nhưng sau khi cô chạm vào ánh mắt thâm thúy của Sở Quốc Thiên, cũng không tự chủ được nhẹ giọng trả lời: “Anh ta là Hoàng Phúc Uy, là bạn cấp ba của em, anh ta đã từng theo đuổi em, nhưng em không đồng ý, về sau nghe nói anh ta tham gia quân ngũ, không nghĩ tới bây giờ anh ta trở về vậy mà lại trở thành cậu Hoàng, người mà em muốn nhờ giúp đỡ đầu tư” Hoàng Phúc Uy nghe xong, chỉ là nhẹ giọng cười, rồi tiếp tục nói: “Thanh Di, đã lâu không gặp, em có khỏe không?” “Khỏe... Khỏe.” Lâm Thanh Di hơi mất tự nhiên trả lời, cô cảm giác ánh mắt Hoàng Phúc Uy quá nóng bỏng, làm cho cô không biết làm thế nào. “Được rồi Thanh Di, cậu cũng đừng giả bộ nữa, thật ra cậu Hoàng đã biết cảnh ngộ của cậu rồi, nếu không anh ta cũng sẽ không vì đặc biệt giúp cậu mà chạy đến đây.” Đúng lúc này, Ya Ya ở bên cạnh vừa cười vừa nói: “Có thể cậu không biết cậu Hoàng vì gặp được cậu, mà đã liên lạc với nhiều bạn học cũ, chẳng qua có vài bạn học cũng không ở Hoan Châu, cho nên chỉ có thể đưa theo mấy người chúng tớ tới đây." Đôi mắt đẹp của Lâm Thanh Di mở to, thảo nào hôm nay cô lại nhìn thấy mấy khuôn mặt quen thuộc ở phòng tiệc, hóa ra đây tất cả đều là Hoàng Phúc Uy cố ý làm ra. Dường như nghĩ tới điều gì, cô đưa ánh mắt về phía chị Hồng, lên tiếng hỏi: “Chị Hồng, nếu như tôi không đoán sai, chị đưa tôi đến đây cũng là vì Hoàng Phúc Uy bày mưu đặt kế à?” “Đúng.” Việc đã đến nước này, chị Hồng cũng không giấu diếm nữa, cô ta gật đầu nói: “Cậu Hoàng rất hiểu tình hình của cô, anh ta biết gần đây cô rất khó khăn, nhưng là lại sợ cô không chịu nhận, cho nên mới lấy thân phận đầu tư tới gặp cô, anh ta nói nguyện ý không ràng buộc cung cấp cho cô 70 nghìn tỷ tiền tài trợ." Mặc dù trong lòng đã chuẩn bị kỹ càng, thế nhưng khi Lâm Thanh Di nghe nói như vậy thân thể mềm mại vẫn không nhịn được run lên, ngay lập tức, cô cảm giác mình giống như một con nghé nhỏ, bị người ta đùa giỡn xoay quanh. Thế nhưng phần lớn người ở chỗ này cũng sẽ không nghĩ như Lâm Thanh Di, bọn họ thấy được ánh mắt Hoàng Phúc Uy nhìn Lâm Thanh Di đầy dịu dàng, chỉ cảm thấy Hoàng Phúc Uy là vì theo đuổi Lâm Thanh Di, cho nên mới nhọc lòng sắp xếp một đảm bạn học cũ tới hỗ trợ. Thậm chí có một vài phụ nữ đầu óc đơn giản nhìn ánh mắt của Hoàng Phúc Uy cũng thay đổi, chung tình, đẹp trai, nhưng lại nhiều tiền, đây không phải là bạch mã hoàng tử mà mình vẫn muốn tìm kiếm sao? Hoàng Phúc Uy rất hài lòng với phản ứng của mọi người, anh ta suy nghĩ một chút rồi tiếp tục thâm tình nói: “Thanh Di, thật ra năm đó nếu không phải bố mẹ bắt anh gia nhập quân đội, anh tuyệt đối sẽ không buông bỏ việc theo đuổi em.” “Mặc dù bây giờ em đã kết hôn, thế nhưng anh biết em cũng không hạnh phúc, chồng em bây giờ chỉ là một tên khốn khổ khốn nạn, cậu ấy bỏ em cùng đứa nhỏ 6 năm, cũng không xứng làm một người chồng tốt, người cha tốt, mà Hoàng Phúc Uy anh lại có thể, anh đảm bảo chỉ cần em theo anh, anh nhất định sẽ luôn ở bên làm bạn với em và con!” “Cái này..." Hoàng Phúc Uy nói làm tất cả mọi người ở đây không nhịn được trợn mắt. “Trời ạ, đây là đang cầu hôn ư?" “Ngay cả người ta đã kết hôn cũng vẫn luôn quyến luyến không quên, đây là tình yêu đích thực đó!” “A a a, thật là lãng mạn, yêu đi yêu đi!” “Đồng ý đi! Đồng ý đi!” Dưới sự dẫn đầu của chị Hồng cùng đám người Ya Ya trong nháy mắt trong phòng vang lên từng đợt tiếng thét chói tai cùng tiếng ồn ào. Lâm Thanh Di ngây người. Sở Quốc Thiên càng sinh ra sát ý! Nhưng Hoàng Phúc Uy căn bản không thèm để ý đến cái này, chỉ thấy anh ta móc ra nhẫn kim cương đã chuẩn bị trước từ trong lòng ngực ra, quỳ một chân trên đất nói: “Thanh Di, gả cho anh nhé!” “Oa! Nhẫn kim cương to quá!” “Gả cho anh ta đi!” "Gå..." Ngay lập tức âm thanh ở trong phòng ầm ĩ hẳn lên, hận không thể thay Lâm Thanh Di gật đầu đồng ý. Nhìn đám người ồn ào bốn phía, Lâm Thanh Di là thật bị giật mình. Cô vô thức nhích lại gần phía Sở Quốc Thiên, nhìn chằm chằm Hoàng Phúc Uy vẫn quỳ trên đất nói: “Hoàng Phúc Uy, tôi kết hôn rồi, anh mau đứng lên!” “Anh biết em kết hôn rồi, thế nhưng anh không quan tâm, lúc đầu em kết hôn cũng là do người lớn bắt buộc, cũng không phải cam tâm tình nguyện. Em không có tình cảm với chồng em, anh có thể thề với trời, những gì cậu ấy không cho em được, anh có thể cho em, những gì cậu ấy có thể cho em, anh có thể cho gấp đôi, gấp mười lần!” Hoàng Phúc Uy dừng một chút, tiếp tục nói: “Chỉ cần em gật đầu đồng ý, anh lập tức sẽ đi tổ chức một hôn lễ xa hoa chấn động toàn bộ Hoan Châu, cho em trở thành cô dâu hạnh phúc nhất, không bao giờ... Phải chịu chút ấm ức nào nữa!” Hoàng Phúc Uy nói nghiêm túc không gì sánh được, cũng vô cùng tự tin! Bởi vì anh ta là cậu cả nhà họ Hoàng giàu có ở tỉnh Hoãn, anh ta có thực lực này! Nhìn biểu hiện thâm tình chân thành tự tin của Hoàng Phúc Uy, các cô gái ở trong phòng lập tức hò hét ầm ĩ. Tuy rằng không phải cầu hôn các cô, thế nhưng các cô lại bị biểu hiện mạnh mẽ cùng thâm tình của Hoàng Phúc Uy làm cho cảm động. Cho dù là Lâm Thanh Di cũng không thể không thừa nhận biểu hiện của Hoàng Phúc Uy không chê vào đâu được.... Ít nhất... Hiện tại anh ta ưu tú hơn Sở Quốc Thiên. Nhất là nghĩ tới những năm này bản thân phải chịu những ấm ức kia, trong lòng không kiềm được nổi lên bao nhiêu chua xót. Đúng, Lâm Thanh Di là một cô gái truyền thống, cô không ham tiền, lại càng không ham hố gì cả, cô có thể vì Bảo Nhi mà hy sinh hạnh phúc của mình, huống chi... Cô căn bản không có tình yêu nam nữ với Hoàng Phúc Uy! Thấy Lâm Thanh Di cho tới bây
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]