*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sở Quốc Thiên khiến tất cả đều yên tĩnh lại. Ai nấy đều vô cùng sững sờ mà hướng về phía anh.
Uông Giai Kỳ là người phản ứng lại đầu tiên, cô ấy nhìn Sở Quốc Thiên, sau trách móc:
“Sở Quốc Thiên, anh đừng có nói bừa!”
Ngô Đức Thịnh thì tỏ vẻ đầy giễu cợt:
“Nhóc con, mặc dù tôi đúng là rất muốn có người giúp mình, nhưng người ấy cũng sẽ chẳng phải là anh đâu.”
Dưới cái nhìn nghi ngờ cùng những lời trào phúng, Sở Quốc Thiên cũng chẳng giải thích thêm gì, anh ta chỉ đơn giải nhìn về phía Trần Đức Sinh, nói thật trịnh trọng:
“Anh Trần, anh cần gì ở nơi này nhiều lời, vô nghĩa. Sao không để tôi thử một chút?”
Nếu như có người quen Sở Quốc Thiên đứng ở đây, nhìn thấy cảnh tượng này, hẳn là người đó sẽ kinh khiếp luôn ấy chứ. Đường đường là Thần y tối cao vời vợi, chẳng biết có biết bao nhiêu kẻ tại to mặt lớn muốn xin anh rủ lòng thương ra tay chữa trị còn chẳng được ban phát chút cơ hội nào đây. Thế mà, bây giờ Sở Quốc Thiên chủ động nói mình sẽ cứu người, người ta lại còn xem nhẹ anh nữa.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Sở Quốc Thiên, Trần Đức Sinh chau mày, hỏi:
“Cậu là ai?”
“Anh ấy tên là Sở Quốc Thiên, là trợ lý vừa mới đến của chúng tôi.”
Ngô Đức Thịnh thấy thế, bèn đáp lời một chút, hoàn toàn quên mất nãy giờ mình hằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chong-la-than-y/1191024/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.