Bước chân đến cửa phòng, quần áo xộc xệch, tóc tai rối bờ, mồ hôi nhễ nhại.
Ắt hẳn ông chủ đã rất lo lắng, từ lúc điện đến giờ chỉ vỏn vẹn có 10 phút. Mới vừa nghe tiếng ông chủ, cô nhắm nghiền mắt lại. Nhìn vợ mình tiều tụy nằm trên giừơng bệnh mà lòng anh xót xa, chỉ mới hôm qua thôi sao giờ vợ anh đã ra nông nỗi này.
"Bác sĩ, vợ tôi, cô ấy...?"
"Anh là chồng cô ấy sao?"
"Vâng."
"Sao anh bất cẩn quá vậy? Vợ anh đã có thai 3 tháng mà để cho cô ấy thiếu hụt dinh dưỡng trầm trọng thế, tinh thần thì không tốt. Như thế ảnh hưởng rất xấu đến cả bé lẫn mẹ."
Ông ấy...ông ấy nói sao? Bé, rồi mẹ ư? Vậy, vậy anh đã có con, cô cũng đã có con. Anh đã làm ba, đứa bé là con của cô và anh!
Anh có nghe nhầm không, mặt anh trắng bệch, chân đứng không vững.
"Bác...bác sĩ nói thật chứ? Vợ tôi có em bé rồi sao?".
"Cái anh này, là bé trai, ba tháng rồi đấy."
Anh đứng lặng một hồi, như thể chưa tin lắm, rồi tự dưng ôm chầm lấy bác sĩ, cười như khóc, khóc như cười. Miệng không ngừng cảm ơn bác sĩ. Vị bác sĩ cũng phải tức cười trước sự vui mừng lạ lùng của ông bố trẻ.
"Lo mà quan tâm vợ cậu kìa, ở đấy mà cứ ôm tôi."
Bảo sực nhớ tới vợ, nảy giờ cứ vui mừng mà quên tất vợ với con.
Cô còn giận anh, anh cũng không rõ lí do lắm. Cũng tại anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chet-toi-cung-bat-em-ve-lam-vo-day/2544528/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.