Giờ đây, cái mà Dư Thảo Ân đối với chị mình, chỉ là sự khinh bỉ, thù hằng. Hứa, hứa, rồi hứa, giờ thì sao? Anh Bảo lại quay lại với chị, họ đang gấp rút chuẩn bị cho ngày trọng đại, còn mình thì sao? cái thai phải tính thế nào? Không được, mọi thứ không thể nào kết thút như thế được, mình phải dùng biện pháp mạnh.
"Chị đi đâu đấy?"
"Chị..."
"Tôi thật không ngờ con người của chị lại mưu mô, xảo quyệt như vậy. Gì mà yên tâm, mọi chuyện cứ để chị lo, gì mà chị sẽ nhường anh Bảo cho tôi. Chị xem, những gì chị nói, những gì chị hứa chị đã thực hiện được cái nào chưa?"
"Chị cứ tưởng lần đấy anh ấy đã quên được chị, chị cứ ngỡ anh ấy đã yêu em?"
"Nghe chị nói sao tôi thấy tức cười quá! Chị có biết cái ngày mà chúng ta cùng ăn sáng, cái lần mà chị bảo là mình đã no rồi đi trước, anh ấy thấy chị đã đi, ánh mắt luôn nhìn theo chị, lúc đó, tôi đã ăn gì đâu, phần cơm của tôi vẫn còn nguyên vẹn, anh ấy có thèm quan tâm đến tôi đâu, một mực đứng dậy đi theo chị."
Gì chứ? Là, là thật sao? Hôm ấy, họ đã rất ngọt ngào với nhau, mình cứ ngỡ...
"Chị có biết, tôi ngồi cạnh bên anh ấy, anh ấy đùa giỡn với tôi, thật đến nỗi tôi cứ nghĩ đó là sự thật. Nhưng khốn nạn thay, anh ấy vui, anh ấy cười, anh ấy ôm tôi, anh ấy động chạm với tôi, nhưng mắt anh ấy vẫn luôn nhìn vào kính,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chet-toi-cung-bat-em-ve-lam-vo-day/2544486/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.