Đã 22h, thầy Tâm vẫn ngồi ở cửa, cô đã đến trễ 2h.
"Thầy."
Thầy ấy ngước mặt nhìn Chi, gương mặt chán nản, thất vọng đã được thay thế bằng sự bất ngờ, niềm vui, điều ấy, làm Thảo Chi ái nái vô cùng.
"Thầy...thầy, không cần phải như vậy đâu, như vậy, sẽ khiến tôi ngại lắm."
"Em không cần phải ngại, vì đó là niềm vui, là hạnh phúc của anh."
Có phần lạ lẫm trước cách xưng hô và kiểu ăn nói của thầy, Chi nhìn thầy với ánh nhìn ngạc nhiên. Thầy cười và nắm tay Chi.
"Vào thôi."
Cô chần chừ rút tay lại, nhưng không được, thầy đã nắm rất chặt, nhìn cánh tay đang lay lay để rời khỏi tay mình, rồi nhìn gương mặt khó xử, e ngại của cô.
"Chẳng lẽ chỉ nắm tay anh một tí phải khiến em khó chịu đến vậy sao?"
Cô nhìn thầy, bây giờ, cô không biết phải xử sự như thế nào cho đúng.
"Tôi..."
"Hãy vứt bỏ sự lễ độ trong công việc để thoải mái với nhau trong vài giờ của đêm nay, làm ơn."
"Nhưng..."
"Xin em đấy."
Nói rồi, thầy kéo tay cô đi, không đợi trả lời.
Không gian của căn phòng được trang trí rất sang trọng, bàn ghế được sắp xếp ngăn nắp, tiếng nhạc bolero vang vọng, trầm trầm bổng bổng, tay thầy vẫn cứ nắm chặt lấy tay cô, cô nhiều lần rút khỏi nhưng vẫn không tài nào thoát được, thầy làm vậy là có ý gì? Chẳng lẽ thầy thích mình? Tỉnh lại đi Chi à, đừng có mà suy nghĩ vớ vẩn.
Bỗng, mọi ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chet-toi-cung-bat-em-ve-lam-vo-day/2544477/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.