Nhà họ Dư dùng bữa.
"Sao hôm nay mọi người lại ăn khi chưa đủ người vậy?"
"Chị nói anh hai à?"
"Ừ, hai Phong đâu rồi? Sao chị không thấy?"
"Anh hai đã đi học ở tận nước ngoài lận. Chị cứ suốt ngày đi với trai nên có thèm quan tâm đâu."
"Thảo Ân."
Ông Thế Mạnh nhìn con gái.
"Dạ."
"Ba, hai Phong đi nước ngoài thật sao?"
"Ừ, nó đi sáng nay."
"Tại sao hai lại phải đi trong khi mọi công việc vẫn ổn định chứ?"
"Hiện nay các công ti khác mọc lên như nấm, không chỉ có số lượng mà chất lượng kinh doanh không hề kém cỏi những công ti lâu năm. Chúng ta không thể cứ mãi dậm chân tại chỗ, chính vì thế, ba mới sắp xếp cho Thế Phong đi du học, nhằm nâng cao kiến thức, kinh nghiệm của bản thân, đồng thời cùng giúp ích rất nhiều cho công ti."
"Vậy...khi nào hai về vậy ba?"
"Một năm."
Cô ngồi đấy, im lặng...
"Con no rồi, con xin phép."
"Nhưng con đã ăn gì đâu."
Cô không trả lời, đi thẳng. Vợ chồng ông nhìn nhau rồi thở dài, họ đủ biết đó chỉ là cái cớ để ngụy biện cho mục đích khác. Lá thư ấy, ông sẽ giữ, đợi đến lúc thích hợp, ông sẽ đưa ra.
Mở cửa phòng anh, một kí ức tràn về, những tiếng cười đùa của tuổi thơ cô nghe văng vẳng đâu đây. Hai thật đáng trách, đi là đi, không thèm nói với cô một tiếng. Đó chẳng phải là những tấm ảnh Winx lúc bé của cô sao? Đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chet-toi-cung-bat-em-ve-lam-vo-day/2544466/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.