Mở mắt ra nhưng vội nhắm lại, ánh sáng làm Bảo cảm thấy chóa sau thời gian dài mê man. Quơ phải cái người kế bên, ai đời, đi nuôi bệnh mà ngủ như chết, nhưng cũng chứng tỏ là cô rất lo lắng, tận tụy với mình nên trông mệt mỏi đến thế. Ngó mắt xung quanh, không thấy ai, anh chăm chú vào cái vật thể trước mặt. Đẹp, rất đẹp, khi cô ngủ trông nó thuần khiết, nó dịu dàng làm sao, mấy cộng tóc con loe hoe trước mặt nhìn tức cười quá, bỗng anh dừng lại ở đôi môi ấy, trông nó đầy đặn làm sao, đã từ lâu anh rất muốn chạm vào đấy nhưng không có cơ hội, để xem chỗ ấy mùi vị thế nào. Sắp chạm đến nơi ấy, bỗng.....
Tiếng tần hắn của ông Thế Mạnh, anh hốt hoảng rút người về. Trời ạ! Có vẻ như ông ấy đã thấy hết, liệu ông ấy có bảo mình là kẻ dâm dục rồi không cho Thảo Chi qua lại với anh. Hâyz....
"Dạ, cháu chào bác trai."
"Hôm ấy đã bảo là con rễ của tôi sao hôm nay lại gọi bằng bác trai?"
"Dạ, cháu...cháu không dám ạ."
"Gì mà không dám, hôm ấy bảo là giang hồ khét tiếng chốn Sài Thành sao giờ chỉ nói chuyện với ông già này mà run lẩy bẩy thế hả?"
"Dạ....dạ....cháu không biết."
Ôi! Không biết sao mà con gái mình lại để ý cái thằng này chứ, nhút nhát quá đi. Kiểu này chắc Thảo Chi cắn thịt nhai xương cậu ta luôn quá. Con gái ông đâu phải dạng tầm thường.
"Bác gái....bác gái khỏe chứ bác trai?"
"Bà ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chet-toi-cung-bat-em-ve-lam-vo-day/2544459/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.