"Đây, mời cậu vào."
"Lâu ngày ghé thăm, phòng thầy vẫn vậy nhỉ!"
"Cảnh vật vẫn vậy, ngặt nỗi người đã già đi rồi."
"Haha...Thầy cứ đùa, tôi thấy thầy vẫn phong độ như ngày nào, già đâu mà già."
"Thôi đi, cậu khéo nịnh, mọi thứ chỉ bởi cậu, phải chi trước đây cậu đồng ý làm con rễ thì tôi giờ đây đâu có già nua, xấu xí đến thế."
Thầy hiệu trưởng vừa châm trà vừa nói.
"Ôi con gái thầy xinh đẹp, học cao như thế tôi đây nào với tới."
Khắc Bảo đối đáp khôn ngoan.
"Đồng ý tất rồi đấy, chỉ có cậu đây là phũ phàng từ chối. Đây này, mời con rễ hụt dùng trà."
"Cảm ơn cha vợ hụt nhé!"
Cả hai phá lên cười hài.
"Gu của thầy đây thay đổi từ khi nào nhỉ? Tôi nhớ không nhầm trước đây hễ mà gặp mặt là thầy cứ: Ô chí cốt, vô vài xị nhé. Vậy mà giờ đây thầy đổi qua thưởng thức trà rồi, chắc bị cô nhà cầm chừng nên cũng bơn bớt."
"Cái gì mà cầm chừng chứ, tại có tuổi rồi nên sức khỏe cũng thuyên giảm, tim gan nó cũng không còn nghe lời mình nữa, không khéo là theo ông theo bà sớm chứ chả giỡn."
"Haha...thầy mà cũng biết sợ à?"
"Cậu cứ đùa. Sao? Trà ngon chứ!"
"Tuyệt."
"Đây là trà Phổ Nhĩ, trồng tận bên Vân Nam Trung Quốc, nổi tiếng lắm đấy, nó còn được gọi là Hắc trà, hay nhân gian bảo là trà thuốc."
"Tại hạ chỉ biết thưởng thức chứ chả hiểu gì về kiến thức, ngài đây thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chet-toi-cung-bat-em-ve-lam-vo-day/2544443/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.