Chân cô khựng lại, câu nói này cô đã chờ đợi lâu rồi. Miệng cô nhếch thành một đường cong, cõi lòng thì phơi phới. Biết mình không thuộc típ đoan trang, thùy mị, mà khá mất nết, nhưng cô phải sống theo những gì con tim mách bảo, thích thì nói thích, không thích thì thôi. Trước đây khi đi học, cũng có khá nhiều chàng đeo đuổi nhưng cô đều khước từ, họ đều là những anh chàng bảnh bao, giàu có, chả biết thế nào mà cô chỉ chấm cái anh chàng ngốc nghếch này nữa. Ừ mà tình yêu mà! Có ai lí giải được nó đâu chứ! Để xem, anh còn làm tiếp trò gì nữa.
"Thật ra...anh...anh đã có ấn tượng đặc biệt với em, ngay lần đầu gặp mặt, nhưng anh không dám nói vì anh nghĩ nó chỉ là những cảm xúc bâng quơ, nhưng càng tiếp xúc với em, anh biết con tim mình đã khẳng định nó là tình yêu. Em...em...cho anh một cơ hội để chứng minh nhé! Thảo Chi."
"Nếu như anh mãi chứng minh mà vẫn chưa đưa ra kết luận thì sao?"
"Không, anh đã tìm ra kết luận, nhưng anh không dám viết chúng lên trang giấy tinh khôi. Anh sợ nó không chính xác, thì trang giấy ấy sẽ không đẹp nữa mà sẽ có vết bôi."
"Tại sao anh không thử một lần tin tưởng vào bản thân?"
"Không phải anh không tin tưởng vào mình, anh chỉ sợ có điều chi sơ suất sẽ khiến người anh thương bị tổn thương."
Cô nhìn anh. Ôi trời! Cô định đầu độc anh bằng ánh nhìn sao? Tại sao cô không nói gì cả? Tại sao cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chet-toi-cung-bat-em-ve-lam-vo-day/2544437/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.