Tác giả: Trần Mạnh Bảo.
Sau khi mọi người đã ra về, trong phòng học có một giọng nói trong trẻo vang lên,
"Mạnh Quân cậu làm chỗ này sai rồi." Nhã Tuệ nhẹ nhàng nói và lấy bút sửa lại lỗi sai cho cậu.
"À, thì ra phải thế X0 lên hàm số rồi mới bắt đầu giải, cảm ơn nhé Nhã Tuệ."
Nhã Tuệ cùng Mạnh Quân hăng say làm bài mà quên mất cả thời gian, đến khi thấy trời đã tối bên ngoài cửa sổ, Nhã Tuệ mới nói với Mạnh Quân:
"Hôm nay chúng ta học đến đây thôi, trời giờ cũng đã tối rồi."
"Ừ nhỉ, giờ tớ mới để ý." Mạnh Quân nhìn ra ngoài cửa sổ nói.
Hai người cùng nhau thu dọn cặp sách rồi mau chóng ra khỏi lớp, hành lang lúc này trống vắng toát lên vẻ âm u đáng sợ, Nhã Tuệ nhìn thấy hành lang tối đen mặt liền thất sắc đứng nép cạnh Mạnh Quân, cậu thấy dáng vẻ của cô liền nghĩ thầm:
"Mình phải làm cô ấy phải ôm chầm lấy mình." Thế là cậu ta chạy vút vào bóng tối, cậu nghĩ Nhã Tuệ thế nào cũng đuổi theo và ôm lấy cậu nhưng sự thực lại khác.
"Cô ấy không đuổi theo!!!" Cậu ngoái đầu lại không thấy bóng dáng Nhã Tuệ đâu, khiến bước chân chậm dần rồi dừng lại, nụ cười tinh nghịch trên môi cũng biến mất.
"Hức... hức..." Tiếng khóc của Nhã Tuệ phá tan bầu không khí trầm lặng.
Mạnh Quân trong lòng lập tức hối hận, cậu liền chạy đến nơi phát ra tiếng khóc, Nhã Tuệ đang ôm mặt khóc, dường như lúc Mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chet-hon-anh-van-yeu-em/2385700/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.