Chương trước
Chương sau
Edit: Tiểu Màn ThầuĐường Hiểu Sanh nhìn vẻ mặt vênh váo hung hăng của Mục Noãn Tô đang đứng ở cửa, khóe môi cong lên thành một đường cung.
Sau khi những người khác trố mắt nhìn trong khoảng thời gian ngắn, trong nội tâm dường như có cảm giác hưng phấn đợi xem kịch hay. Thậm chí còn có người lén lút mở điện thoại lên, chĩa camera về phía hai người đang giằng co.
Hội trưởng là người đầu tiên kịp thời phản ứng, anh ta tiến về phía cửa, bắt gặp đôi mắt sáng ngời của Mục Noãn Tô, trên mặt có hơi xấu hổ: “Tại sao cô cũng đến đây?”
“Cô ta có thể đến tại sao tôi không thể đến?” Mục Noãn Tô liếc nhìn Mạnh Nhứ, giẫm đôi giày cao gót màu đỏ cao 10 cm đi tới trước, đứng đối diện với Mạnh Nhứ, “Không phải muốn thảo luận sao? Tôi với tư cách là người tham gia quay MV đến đây thảo luận này, có vấn đề gì không?”
“Đương nhiên không có vấn đề.” Đường Hiểu Sanh tiếp lời.
Cô ấy nhìn vào đôi mắt của Mục Noãn Tô, nở một nụ cười dịu dàng với người đang đứng trước khán đài.
Mục Noãn Tô tiếp nhận sự cổ vũ của cô bạn thân, quay đầu đối mặt với Mạnh Nhứ, “Nói tiếp đi.”
Mạnh Nhứ mím môi, sắc mặt vô cùng khó coi.
Hôm nay cô ta chỉ ăn bận đơn giản, mang giày đế bằng đi đến đây. Mục Noãn Tô so với mình cao hơn một chút, bây giờ còn mang một đôi giày cao gót nữa, thoáng một phát đã cao hơn mình rất nhiều.
So về khí thế bản thân cô ta đã thua rồi, thực sự làm cô ta tức chết mà!
Mạnh Nhứ nắm chặt tay thành đấm, đột nhiên cảm thấy bế tắc, không nói được lời nào.
Mục Noãn Tô nhếch môi, “Cô không nói, vậy tôi nói.”
“Nói đi nói lại, cô đơn giản chính là muốn pr cho chính mình, quảng bá MV chẳng qua là một trong số những thủ đoạn đó mà thôi. Đối với mọi người mà nói, lợi ích duy nhất là tăng mức độ phổ biển cho ca khúc tốt nghiệp của đại học A chúng ta. Cô định chi bao nhiêu tiền cho việc quảng bá, tôi sẽ chi gấp đôi.”
Cô nhẹ nhàng nói một câu “Tôi sẽ chi gấp đôi”, thoáng chốc làm cho mọi người ở đây đều ngây người.
Ở hiện trường rõ ràng có người vì quá kinh ngạc mà thở dốc.
Lời nói này của cô đơn giản giống như việc đi ra chợ mua rau cải thức ăn vậy.
Mạnh Nhứ cũng choáng váng với lời nói khoác của cô, lập tức cãi lại: “Cô biết quảng bá một cái MV cần bao nhiêu tiền không? Không chỉ trên Weibo mà còn trên các diễn đàn khác nhau, các nền tảng video ngắn, tài khoản WeChat đại chúng….Các nền tảng lớn nhỏ khác cũng cần phải phối hợp quảng bá, cô làm được không?!”
“Tôi không cần biết bao nhiêu tiền.” Đôi môi xinh đẹp cong lên, “Tôi chỉ biết, những vấn đề có thể giải quyết bằng tiền đó không phải là vấn đề!”
Không ngờ rằng dùng câu nói của ông chồng nhà mình để uy hiếp người khác, thực sự là quá sảng khoái mà, ha ha ha.
Giọng nói trong trẻo mang đầy khí phách của cô gái nhỏ, khiến tất cả mọi người đồng loạt phải sững sờ.
Cô mặc chiếc áo sơmi trắng rộng thùng thình đứng trước khán đài, hai cúc áo trước ngực không cài vào, lộ ra đường cong mơ hồ. Vạt áo sơmi được giấu trong quần jean bó màu xanh dương đậm. Cách ăn mặc bình thường không quá nổi bật, nhưng không hiểu vì sao lại khiến cho người ta không thể dời mắt.
Mạnh Nhứ có hơi sửng sốt, cười nhạo nói: “Cô đúng là cái đồ khoe khoang không cần bản thảo mà. Hơn nữa, chẳng phải cô không muốn tiến vào giới giải trí sao? Vậy cô ở đây đốt tiền quảng bá MV làm gì?”
Cạn lời rồi, nhiều tiền quá xài không hết sao? Không hiểu tại sao cứ phải giành quảng bá MV với mình?
Mục Noãn Tô “Chậc chậc” hai tiếng, lắc đầu: “Cô vẫn chưa hiểu sao, không phải tôi muốn quảng bá, mà là cô muốn quảng bá đó, hiểu chưa? Hơn nữa, tôi sẵn lòng chi tiền cho trường học. Người khác còn quyên góp tiền xây dựng các tòa nhà dạy học cho trường, nhưng tôi chỉ bỏ ra một số tiền ít ỏi để quảng bá MV thôi, thế nào? Tôi có tiền nên tùy hứng đấy, cô quản được không?”
Mạnh Nhứ không ngờ đến cô lại mặt dày như vậy, trực tiếp thừa nhận mình nhiều tiền nên tùy hứng. Nhất thời bị nghẹn họng không thể nói nên lời.
Hội trưởng thấy bầu không khí càng ngày càng xấu hổ, vội vàng hòa giải: “Hai người dừng lại đi, dừng lại, ngồi xuống trước đã. Có chuyện gì thì từ từ nói chuyện, chúng ta hãy thảo luận nghiêm túc nào.”
Thảo luận, còn cái gì để thảo luận?
Đối với mọi người mà nói, việc quay lại MV tốn rất nhiều thời và công sức. Hiện giờ sắp đến kỳ ôn tập cuối kỳ, không ai muốn phân tâm đi làm một cái MV.
Cho dù Mạnh Nhứ đưa ra một lời đề nghị rất có sức hấp dẫn nhưng đã bị Mục Noãn Tô phản bác, mọi người cũng không còn hứng thú thảo luận nữa.
Mạnh Nhứ thấy mọi người dường như đều đứng về phía của Mục Noãn Tô, không còn hào hứng với lời đề nghị của cô ta nữa. Nhất thời tức giận đến đánh mất lý trí, buột miệng nói: “Được lắm, tôi sẽ tự mình quay lại một cái khác, xem ai đẹp mắt hơn!”
“Vậy không cho phép cô dùng ca từ do chúng tôi viết, tôi không đồng ý trao quyền cho cô.” Đường Hiểu Sanh lạnh lùng nói.
Không dùng thì không dùng, cô ta không tin, sản phẩm do đoàn đội chuyên nghiệp của cô ta làm ra không thể sánh bằng sản phẩm nghiệp dư do một câu lạc bộ nhỏ của trường làm ra.
Mạnh Nhứ “Hứ” một tiếng, không muốn ở lại đây thêm nữa, xoay người rời đi.
Trong lúc đi ngang qua Mục Noãn Tô, cô ta đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm thấp của Mục Noãn Tô: “Cô có thể thử xem, coi MV của cô có cơ hội được phát hành hay không.”
Mạnh Nhứ “Bộp” một phát sắc mặt trở nên tái nhợt, vừa sợ vừa hoài nghi nhìn cô: “Cô có ý gì?”
Giọng nói của cô ta có chút run rẩy, “Có người chống lưng hay lắm sao?”
Mục Noãn Tô nháy mắt, cười với cô ta: “Đúng đó. Tôi ỷ vào việc mình có người chống lưng khi dễ cô đó. Không phục à?”
Ánh mắt cô ta thoáng chốc trở nên sắc bén: “Vậy cô ráng kiềm tôi lại nhé!”
Nước mắt của Mạnh Nhứ gần như trào ra, tức đến mức không nói nên lời.
Biểu cảm trên khuôn mặt Mục Noãn Tô như muốn nói với cô ta rất thiếu đòn!
Cô chỉ là Tuesday thôi! Dựa vào cái gì mà hống hách như vậy?! Cô cho rằng bản thân mình có thể kiêu ngạo được bao lâu? Chẳng qua là đồ chơi của kẻ có tiền mà thôi!
Mạnh Nhứ hận không thể ở chỗ này phơi bày bộ mặt thật của cô, xé nát miệng cô. Thế nhưng không được, bây giờ còn chưa phải lúc. Hiện giờ cô ta không thể đắc tội với Hoắc Chi Châu, chỉ có thể tự mình ngậm trái đắng.
Cô ta hung hăng liếc nhìn Mục Noãn Tô, nổi giận đùng đùng bước ra khỏi cửa.
Mạnh Nhứ đi rồi, chủ đề của cuộc họp lần này không cần thảo luận nữa.
Mục Noãn Tô và Đường Hiểu Sanh cùng nhau đi về hướng ký túc xá.
“Tô Tô, đã lâu rồi không nhìn thấy cậu như vậy, tớ rất vui.” Đường Hiểu Sanh cười tủm tỉm.
Từ sau khi mẹ của Mục Noãn Tô qua đời, cô trở nên trầm tính hơn rất nhiều, không quan tâm đến người khác và cảnh vật xung quanh. Dường như không có thứ gì có thể chạm vào trái tim cô.
Nhưng hôm nay dáng vẻ cô đứng trước khan đài, mơ hồ khiến cho Đường Hiểu Sanh gặp lại hình ảnh cô nữ sinh thay mình ra mặt lúc học cấp 3. Xinh đẹp động lòng người, rực rỡ tỏa sáng, cả người toát ra tinh thần phấn chấn cùng sức sống mãnh liệt.
Đây mới là cô!
Đường Hiểu Sanh đột nhiên vô cùng cảm kích, người đàn ông khiến cho Mục Noãn Tô quay trở về. Anh nhất định đã phải kiên nhẫn và bao dung rất lớn, mới có thể khiến cô quay trở lại dáng vẻ kiêu căng tùy hứng lúc ban đầu.
Mục Noãn Tô sờ cằm: “Vậy sao? Tớ còn lo lắng mình không đủ xinh đây này. Cậu đột nhiên gửi tin nhắn cho tớ, tớ trực tiếp đánh đến đó còn chưa kịp trang điểm nè.”
“Vô cùng xinh đẹp!” Đường Hiểu Sanh mím môi rồi mỉm cười.
Cần gì phải trang điểm? Cô gái à, dáng vẻ kiêu hãnh của cậu chính là sự trang điểm tốt nhất.
“Tô Tô, cậu đừng để tâm trạng của mình bị ảnh hưởng. Thực ra hầu hết các thành viên trong câu lạc bộ đều không tán thành việc quay lại MV. Quả thực những lời hôm nay hội trưởng nói, làm tớ có chút thất vọng. Tớ vốn cho rằng anh ta không phải là loại người như vậy.”
Cô ấy vẫn cho rằng hội trưởng là môt người có học thức thanh cao khí phách, nhưng không ngờ đến anh ta lại âm thầm dao động trước lời đề nghị của Mạnh Nhứ.
Đường Hiểu Sanh thở dài một hơi, “Haizz, thôi quên đi. Dù sau học kỳ tới tớ cũng không còn ở trong câu lạc bộ nữa.”
Ký túc xá của hai người không nằm cùng một khuôn viên. Sau khi tạm biệt Đường Hiểu Sanh ở ngã ba, Mục Noãn Tô một mình quay trở về ký túc xá.
Buổi tối, trên diễn đàn  trường xuất hiện một bài đăng: [ Hai vị hoa khôi giảng đường công khai battle, mau vào xem!]
“Không phải Mục Noãn Tô đã quay MV [Mùa hè cuối cùng] sao? Hai ngày trước hội trưởng của chúng tôi nói Mạnh Nhứ muốn quay một phiên bản mới mà cô ta sẽ là nữ chính của MV, còn gọi mọi người đến thảo luận. Không ngờ đến trong cuộc họp Mục Noãn Tô đột nhiên xuất hiện, tất cả mọi người đều bối rối! Tôi là phản ứng nhanh nhất, ngồi ở phía sau quay hình lại. Để tôi cho mọi người xem cảnh tượng gây cấn* của hoa khôi giảng đường. Ha ha ha, tôi mắc cười muốn chết.”
(*Tu La Tràng: một cụm từ dùng để miêu tả chiến trường bi thảm, cũng có nghĩa một người phải chiến đấu trong một hoàn cảnh vô cùng khó khăn. Nguồn GG.)
Bên dưới bài đăng là một video ngắn, Mục Noãn Tô mặc áo sơmi trắng cùng quần jean đứng đối diện với Mạnh Nhứ mặc một thân váy hoa, tranh luận về vấn đề MV.
Ngay sau khi bài viết được đăng lên, số lượng nhấp chuột tăng lên nhanh chóng, cùng số lần bấm reply cũng tăng cao, bài đăng này dường như được ghim lên đầu trang diễn đàn.
“Chỉ xem đoạn video ngắn này thôi, Mục Noãn Tô đã toàn thắng rồi!”
“Mục Noãn Tô là một nhân vật bạch phú mỹ có tiền nên tùy hứng không dễ ngã đâu, 6666.”
“Mạnh Nhứ bị chặt chém có hơi thảm, từ trước đến nay tôi chưa từng nhìn thấy sắc mặt cô ta khó coi như vậy.”
“Vấn đề có thể giải quyết bằng tiền đó không phải là vấn đề’ câu nói này hay quá. Không biết lúc nào tôi mới có thể nói ra được câu nói này nhỉ? Trời ạ, thật hâm mộ!”
“Ở trước mặt Mục Noãn Tô, cảm giác Mạnh Nhứ thoáng một phát trở nên thấp bé.”
“Nếu so sánh như vậy, Mục Noãn Tô có khí thế của hoa khôi giảng đường hơn. Đôi chân của cô ấy kìa! Tôi ghen tị quá. Tại sao lại có thể vừa trắng vừa thẳng thế này!!”
“Mục Noãn Tô rất có tư thế của một nữ cường nhân, cái loại bông hoa trắng nhỏ như Mạnh Nhứ không battle lại đâu.”
“Chị đại, ha ha ha.”
“Bộ đồ của Mục Noãn Tô, không biết bao nhiêu vạn tệ nhỉ?”
“Chỉ mỗi đôi giày kia đã mấy chục vạn rồi sao? Quần áo không nhìn thấy rõ, nhưng hẳn là không rẻ.”
“Tôi cười chết mất, rõ rãng nói năng lẽ thẳng khí hung thế này ngay cả việc mình có tiền nên tùy hứng, không hiểu sao lại có thể thoải mái nói chuyện như vậy, là thế nào?”
“Xí, có tiền thì hay lắm sao? Chẳng phải cô ta cũng chỉ dựa vào ba của mình và bạn trai của mình thôi sao? Mắc ói quá.”
“??? Có bệnh không má? Người ta sinh ở vạch đích thì có vấn đề gì? Cô ấy phải tìm một người đàn ông nghèo khổ mới chứng minh đó là chân ái à? Để con tiễn má đi nha!”
“Bản thân Mục Noãn Tô cũng có tiền được chưa? Cô ấy từng nói trên Weibo rằng, từ lúc bản thân còn rất nhỏ đã bắt đầu đầu tư. Hơn nữa các cô không biết sao? Một khoảng thời gian trước cô ấy còn mua một khách sạn ở trấn Tùy với tư cách là bà chủ ở đó, lúc ấy còn bốc thăm trúng thưởng nữa kìa. Kiểu người như cô ấy làm sao không có tài sản của riêng mình?”
“Ghen tị thật! Có nhan sắc có tiền lại còn có thời gian! Lý tưởng của mị chính là làm cá muối được chị Tô bao nuôi a a a! Mỗi ngày chỉ cần lấy tiền chơi mạt chược, thời gian thoải mái biết bao!”
“Này lầu trên có chút khí phách được không?”
“Khí phách có thể đổi cơm ăn không? Tiền thì có thể nha! Mị chỉ muốn tiền! Mị là một người phàm tục, làm việc chính là để kiếm tiền. Có tiền muốn làm gì không được?”
“Mạnh Nhứ chỉ muốn quay lại một cái MV thôi mà, có cần phải làm khó như vậy không?”
“?? Đương nhiên cần nha! Cái MV này đã quay tốt lắm rồi, dựa vào cái gì mà để Mạnh Nhứ quay lại một cái khác? Đây không phải rõ ràng không cho Mục Noãn Tô mặt mũi sao? Người ta vất vả cực khổ quay nó, nói không cần là không cần à? Nếu là tôi tôi cũng nổi giận đó.”
“Tôi từng nghe bạn học nói qua, ngay từ đầu MV này đã chọn Mạnh Nhứ. Nhưng cô ta không xem trọng câu lạc bộ nhỏ của trường nên không nhận nó, sau đó còn bảo phải trả tiền cát xê cho cô ta theo giá thị trường. Lúc ấy bạn của tôi gấp muốn chết, cũng may sau đó Mục Noãn Tô sẵn lòng đến hỗ trợ. Hiện giờ Mạnh Nhứ thấy MV hot rồi, lại muốn chia sẻ một miếng bánh, làm người không nên quá kinh tởm như vậy!”
“Mẹ nó, còn có chuyện này sao?! Trả theo giá thị trường, sao cô ta không lên trời luôn đi?”
“Đúng đó! Còn chưa đạt được thành tích gì, tính khí không nhỏ nha. Câu lạc bộ làm sao có tiền đưa cho cô ta? Mục Noãn Tô đến hỗ trợ một đồng cũng không lấy, bạn trai của cô ấy còn mời cả đoàn phim một bữa tôm hùm nướng nữa kìa. Đừng so sánh quá nhiều!”
……
Quần chúng ăn dưa rất nhanh đã sắp xây dựng lên một tòa nhà rồi.
Khi Mạnh Nhứ phát hiện ra bài đăng đó, chuyện yêu sách của cô ta đã bị tiết lộ ra hết.
Cô ta vội vàng tìm người xóa bài đăng đó đi, thế nhưng trong mắt tất cả mọi người, hình tượng của cô ta đã bị tổn hại rất nhiều.
Vốn dĩ, ngay từ ban đầu cô ta không chịu giúp đỡ bạn học quay MV cũng thôi đi, khi nhìn thấy ca khúc hot lên lại nghênh mặt muốn quay lại một lần nữa, cái sắc mặt này cũng quá khó coi nha!
Ngược lại Mục Noãn Tô luôn cao lãnh trong mắt mọi người lại càng chiếm được thiện cảm của nhiều người hơn, càng có nhiều người thay cô nói chuyện.
Chuyện này dẫn đến việc Mạnh Nhứ nghi thần nghi quỷ, suốt dọc đường đi luôn có cảm giác có người ở sau lưng nói xấu mình.
Đương nhiên càng làm cô ta ghi món nợ đó lên đầu Mục Noãn Tô.
*
Sau khi Mục Noãn Tô thành công vả mặt Mạnh Nhứ, cô luôn tuân thủ nguyên tắc “Nói được làm được”, vội liên lạc với hội trưởng, bàn bạc về chuyện quảng bá ca khúc tốt nghiệp.
Nhưng không ngờ rằng hội trưởng nghe xong lập tức từ chối.
Anh ta nói do mình nhất thời không suy nghĩ kỹ càng, hy vọng Mục Noãn Tô bỏ qua.
Ca khúc vốn chỉ là một món quà dành cho các sinh viên năm 4 sắp tốt nghiệp của trường mà thôi. Giữ vững sơ tâm thuở ban đầu, thuận theo tự nhiên là tốt rồi, không cần phải gắn thêm cái mác “Quảng bá” hay “Marketing.”
Mục Noãn Tô chấp nhận, gật đầu đáp ứng.
Thời gian dần dần trôi qua, kỳ thi cuối kỳ đúng hẹn lại đến.
Vào một ngày nọ, sau khi học xong lớp thanh nhạc, Mục Noãn Tô phát hiện Quý Nghêu @ mình trên Weibo, bộ phim ngắn do anh ta làm đạo diễn được ra mắt.
Bản thân Quý Nghêu theo học khoa đạo diễn chuyên nghiệp ở trường bên cạnh, bộ phim ngắn này đã được anh ta đăng ký tham gia vào một cuộc thi trong trường, còn giành được giải nhất.
Mục Noãn Tô nghe thấy tin này cũng thật cao hứng, còn share bộ phim ngắn này lên Weibo.
Bởi vì lúc trước MV và video cắt ghép ngắn rất hot, cho nên fans hâm mộ của cô cũng tăng lên rất nhiều.
Ngay sau khi bộ phim ngắn này được chia sẻ, lập tức dẫn đến một cuộc thảo luận lớn.
Mặc dù kịch bản phim ngắn vẫn còn nhiều thiếu sót, nhưng hay ở tuyến tình cảm chân thành tha thiết cảm động, phong cảnh ở trấn Tùy cũng rất đẹp.
Cảnh đẹp người đẹp và một tình yêu đẹp, ở chung một khung hình vô cùng động lòng người.
Đặc biệt là kết thúc phim hai người gặp lại nhau, nhìn nhau mỉm cười trong nước mắt,phối hợp âm nhạc tuyệt vời, càng lấy nước mắt người xem.
Trong bộ phim Mục Noãn Tô đóng cùng một sinh viên khoa diễn xuất chuyên nghiệp ở trường bên cạnh, hai người phối hợp với nhau tạo cảm giác mười phần CP, thậm chí còn tạo nên một làn sóng CP mới.
Bởi vì nhân vật nam chính họ Giang, cư dân mạng đã đặt tên cho hai người là “Cp sữa đậu nành.”
Lúc Mục Noãn Tô phát hiện ra, “CP sữa đậu nành” thậm chí đã lên bảng siêu thoại.
“Wooaaaa, ngọt ngào quá. Nhìn ánh mắt của bọn họ kìa, tôi không tin lúc quay hình không bắn ra tia lửa nào.”
“Tuy Yểu Yểu nhà mị đã có chủ, nhưng mị vẫn muốn đẩy thuyền CP này.”
“Đạo diễn có đăng clip hậu kỳ đó, tôi phát hiện ra trong đó có rất nhiều đường mờ ám. Woa woa woa, ngọt chết mất!”
……..
Mục Noãn Tô xem bình luận của cư dân mạng, dở khóc dở cười.
Với tư cách là một blogger lâu năm trên Weibo, cô cũng biết điều này là điều không thể tránh khỏi.
Cư dân mạng có quyền tự do bình luận, cô không có cách nào khống chế suy nghĩ của người khác.
Ngay cả bạn cùng phòng Vưu Vưu, cũng không ngừng khen gợi trước ảnh GIF cắt từ clip của fan CP.
“Tô Tô, đám fans hâm mộ này thật quá trâu bò rồi. Chỉ nhìn mấy tấm ảnh động này thôi, tớ cũng cảm thấy hai người vô cùng xứng đôi.”
Mục Noãn Tô tiến đến trước mặt cô ấy liếc nhìn một cái, trên tấm ảnh động nam chính xắn ống quần lên ở trong hồ bắt cá, bảo rằng muốn nấu canh cá cho cô ăn. Còn cô thì đứng bên cạnh hồ, mỉm cười nhìn anh ta, trên khuôn tràn đầy nhu tình.
Những tấm ảnh động tương tự như thế này rất nhiều, đều được cắt từ bộ phim ngắn.
Khi kết hợp chúng với nhau, quả thực rất ngọt ngào.
Mục Noãn Tô mỉm cười, không quan tâm.
Đến buổi tối, Vưu Vưu sợ hãi kêu lên khi phát hiện ra bảng siêu thoại của “CP sữa đậu nành” đã biến mất, ngay cả mấy tấm ảnh động cũng bị xóa luôn, Mục Noãn Tô mới ý thức được – Cô không thèm để ý, không có nghĩa là người khác không thèm để ý.
Mà cái vị “Người khác” này lại chính là ông chồng nhà mình.
Nguy rồi, mình đã quên mất cái bình giấm chua Hoắc Chi Châu kia rồi.
“Vưu Vưu, buổi tối giúp tớ điểm danh nha, đêm nay tớ phải về nhà một chuyến.” Cô vừa thu dọn đồ vào balo, vừa nói tạm biệt với Vưu Vưu.
Vưu Vưu khó hiểu hỏi: “Ủa? Cậu sắp thi rồi vẫn về nhà à?”
Mục Noãn Tô gật đầu, bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Ừ, về nhà dỗ dành người kia.”
*
Mục Noãn Tô không thông báo với ai, chỉ bắt xe quay trở về nhà.
Lúc về đến nhà, đã hơn chín giờ tối.
Dì giúp việc không có ở đây, cả tầng trệt không một bóng người lộ ra sự vắng vẻ lạnh lẽo lại hiu quanh.
Mục Noãn Tô thoáng nhìn lên lầu, một mảnh tối đen như mực.
Hoắc Chi Châu vẫn chưa trở về.
Rảnh rỗi quá cũng nhàm chán, Mục Noãn Tô đi lên lầu chuẩn bị tắm rửa.
Mở tủ quần áo ra, bên trong treo đầy những bộ đầm ngủ ngắn dài khác nhau.
Cô do dự khoa tay múa chân thử từng bộ một, cuối cùng chọn một chiếc váy ngủ hai dây màu đỏ cổ sâu.
Sau khi tắm xong, cô thoa một lớp kem dưỡng da thơm ngát nhưng không dính nhớp lên người, mặc váy ngủ vào.
Trong lúc đứng trước gương sấy tóc, Mục Noãn Tô nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng cửa mở.
Cô “Cụp” một tiếng tắt máy sấy, nhìn khuôn mặt nóng bừng của mình ở trong gương lại thổi ra một hơi, rồi kéo chiếc váy ngắn không thể ngắn hơn nữa, mím môi, hít thở sâu mấy lần, lúc này mới cẩn thận rời khỏi phòng tắm.
Mục Noãn Tô đi đôi chân trần trên sàn, suốt dọc đường đi lưu lại dấu chân. Cô chẳng thèm bận tâm đến nó, cửa phòng ngủ chính mở ra một khe hở nhỏ, ở trong căn phòng tối đen như mực lặng lẽ quan sát.
Chỉ nhìn thấy Hoắc Chi Châu thay giày xong, tiện tay treo áo vest lên giá áo, vừa nới lỏng cà vạt vừa đi lên lầu.
Trong hoàn cảnh mơ hồ, cô không thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt anh, chỉ cảm thấy động tác cởi nút áo sơmi không hiểu sao lại gợi cảm như vậy, cô có chút nóng mặt.
Trong lòng như đánh trống, trong hoàn cảnh yên tĩnh tiếng tiếng tim đập rõ ràng vô cùng.
Chờ anh lên lầu, cô đột nhiên nhào ra, dọa anh giật mình!
Mục Noãn Tô suy nghĩ như vậy, khóe môi bất giác cong lên.
Tiếng bước chân của Hoắc Chi Châu ngày càng rõ ràng, trái tim cô càng ngày càng khẩn trương.
Một bước, hai bước, ba bước…..
Tiếng bước chân đột nhiên ngừng lại.
Sau đó, tiếng mở cửa thư phòng bên cạnh vang lên.
What?!
Đêm hôm khuya khoắt còn phải làm việc?!
Vậy cô làm sao bây giờ?!
Mục Noãn Tô im lặng hóa đá.
Cô đứng yên lặng ở cánh cửa đợi trong chốc lát, chấp nhận sự thật ông chồng nhà mình chính là một người cuồng công việc.
Mục Noãn Tô thở dài, sau khi do dự không biết nên tiếp tục chờ đợi hay đi ra ngoài, cuối cùng cô vẫn quyết định đi đến thư phòng nhìn xem.
Cô cẩn thận nhẹ nhàng mở cửa ra, nhón chân đi đến trước cửa thư phòng.
Cánh cửa thư phòng không đóng chặt, từ góc độ này nhìn vào trong, có thể nhìn thấy Hoắc Chi Châu đang ngồi sau máy tính xử lý công việc, tay áo sơ mi xắn lên, lộ ra một phần cơ bắp nơi cánh tay, cà vạt không thấy đâu nữa, cổ áo phanh ra, hai nút áo trước ngực đã được cởi ra, ngũ quan dưới ánh đèn càng thêm anh tuấn, cả người tản ra một hương vị cấm dục nhưng lại mê người.
Mục Noãn Tô nuốt nước bọt, ngồi xổm người xuống, giống như một chú mèo nương nhờ ghế sô pha cùng kệ sách che khuất, từng chút từng chút di chuyển về phía Hoắc Chi Châu.
Trong thư phòng mở điều hòa, bản thân cô ăn mặc mỏng manh, ngồi chồm hổm trên mặt đất, làn gió mát thổi từ ngực xuống chân. Khi di chuyển đến bàn làm việc của Hoắc Chi Châu, cánh tay của cô đã nổi một tầng da gà.
Toàn bộ lực chú ý của Hoắc Chi Châu đều đặt vào màn hình máy tính, hoàn toàn không phát hiện ra, dưới bàn làm việc của mình đã xuất hiện một người mèo.
Mục Noãn Tô xem xét chuẩn bị vị trí, dùng hai tay bắt lấy chân Hoắc Chi Châu, đột nhiên từ phía dưới nâng nửa người lên.
Nhìn thấy vẻ mặt Hoắc Chi Châu đột nhiên sững sờ, cô lộ ra một nụ cười đắc ý: “Hù!”
Kinh ngạc không, sợ hãi vui mừng không?! Có bất ngờ không?!
Hoắc Chi Châu ngây người vài giây, mới ý thức được mình không phải đang nằm mơ.
Cô vợ nhỏ của mình không nói tiếng nào đã quay trở về!
Chiếc váy ngủ tơ tằm trên người cô là do anh mua. Cổ áo rất thấp, toàn bộ phía sau lưng gần như không có vải vóc gì che chắn, hầu như chỉ có hai sợi dây bắt chéo vào nhau.
Giờ phút này, bởi vì tư thế ngồi chồm hổm trên mặt đất, cổ áo càng kéo xuống thấp hơn, khe rãnh hiện ra rõ ràng.
Ánh mắt Hoắc Chi Châu chợt tối sầm.
Anh kéo nhẹ người đang ngồi dưới đất lên, để cho cô ngồi lên đùi mình dựa lưng vào người mình.
“Tại sao lại trở về đột ngột như vậy?” Anh đặt cằm trên vai cô, thấp giọng hỏi.
“Ừm….” Mục Noãn Tô vừa nói ra được một chữ, hít một hơi kinh ngạc cúi đầu nhìn chiếc váy ngủ của mình, “Anh sờ ở đâu vậy?”
Hoắc Chi Châu khẽ cười một tiếng, cắn vành tai cô, giọng nói trầm khàn: “Không phải cảm nhận được rồi sao, hử?
Mặt của Mục Noãn Tô hơi nóng lên, thở hổn hển giận dữ nói: “Lão già lưu manh.”
Lão già lưu manh nghe thấy thế, tay càng dùng sức, “Bé cưng nhớ anh à?”
Mục Noãn Tô xoay người, vòng hai tay qua cổ anh, yên lặng nhìn anh: “Mấy bài đăng trên Weibo là do anh xóa hả?”
Động tác của Hoắc Chi Châu dừng lại, vừa rồi ánh mắt còn nhiễm màu tình dục nay đã không còn, nhàn nhạt lên tiếng, giọng điệu cứng ngắc: “Là anh xóa, em trở về tìm anh tính sổ à?”
Mục Noãn Tô nhìn anh như vậy, có chút buồn cười. Bộ dạng kiêu ngạo không được tự nhiên, không hiểu sao lại có chút dễ thương.
Cô nghiêng đầu cố ý nói: “Nếu em tìm anh tính sổ, anh sẽ làm gì?”
Hoắc Chi Châu nhếch môi nhìn cô, một tay vuốt ve tóc sau đầu cô, đột nhiên hung dữ nói: “Ghép Cp với người đàn ông khác, còn dám tìm anh tính sổ?!”
Vừa dứt lời, nụ hôn giận dữ của anh rơi xuống, cùng cô môi lưỡi giao nhau.
Anh hôn cô một lúc lâu, mới thối lui một chút, Mục Noãn Tô lập tức đuổi theo, hôn nhẹ lên môi anh giống như lấy lòng: “Đừng nóng giận. Đây chỉ là một trò đùa của cư dân mạng mà thôi.”
Thân thể Hoắc Chi Châu cứng đờ bởi vì hành động của cô, đôi mắt sâu như biển, dường như có những cơn sóng ngầm cuồn cuộn, trầm giọng nói: “Em vì chuyện này quay trở về à?”
Mục Noãn Tô nhẹ gật đầu, lại hôn lên môi anh,nhỏ giọng lầm bầm: “Đừng ăn giấm chua nữa….”
Cô nghiêng thân thể của mình tiến sát vào một chút, giọng nói vừa mềm mại lại nhẹ nhàng.
Lồng ngực Hoắc Chi Châu dâng lên sự chua xót, giống như một cánh cửa bị thứ gì đó lấp vào.
Anh ôm chặt người trong lòng, càng hôn cô mãnh liệt hơn.
Mãi đến khi hai người có chút mất khống chế, Hoắc Chi Châu khó khăn lắm mới dừng lại được.
“Bé cưng muốn không? Quần của anh sắp sh —”
“Câm miệng!” Mục Noãn Tô thẹn quá hóa giận đấm cho anh một cái.
Hoắc Chi Châu mỉm cười, thoáng hôn nhẹ lên đôi mắt long lanh của cô. “Chờ anh tắm rửa xong….”
“Anh, anh không làm việc nữa à?” Mục Noãn Tô có chút khó xử chỉ chỉ vào máy tính.
Hoắc Chi Châu bế cô đi về hướng phòng ngủ chính, “Em ở đây rồi còn làm việc cái gì nữa?!”
Giờ phút này anh thầm nghĩ chỉ muốn em thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.