Đầu tháng 9, thời gian khai giảng của đại học A cũng đến.
Mục Noãn Tô là người địa phương, không có quá nhiều thứ phải mang đến trường. Vì vậy, buổi tối trước ngày khai giảng, Hoắc Chi Châu tự mình lái xe đưa cô đến đại học A.
Không biết có phải do ban đêm quá tối hay không, Mục Noãn Tô cảm thấy suốt đoạn đường đi sắc mặt Hoắc Chi Châu cứ âm trầm, cả người toát ra khí tức "Anh rất không vui."
Với tư cách là một người vợ biết thức thời, đương nhiên cô sẽ không nói chuyện với anh vào lúc này, miễn cho phải dẫn lửa vào người.
Nhìn cảnh đêm bên ngoài càng ngày càng quen thuộc, khóe miệng Mục Noãn Tô lộ ra ý cười.
"Trông em vui vẻ quá nhỉ?" Đột nhiên lỗ tai bên kia truyền đến giọng nói lạnh lùng của Hoắc Chi Châu.
Nụ cười nơi khóe miệng Mục Noãn Tô lập tức tắt lịm.
Hoắc Chi Châu khẽ hừ một tiếng, không nói gì.
Hai người im lặng đi đến cửa đại học A.
"Được rồi, dừng ở đây đi." Mục Noãn Tô ra hiệu cho anh dừng xe lại.
Xe vừa mới dừng lại, cô vội vã nói "Bye bye" chuẩn bị đi xuống xe.
Tay vừa chạm vào tay nắm cửa, chợt nghe thấy "Cụp" một tiếng, cửa xe bị khóa lại.
Mục Noãn Tô không mở cửa xe ra được, quay đầu hoang mang nhìn về phía Hoắc Chi Châu, "Anh khóa cửa làm gì?"
Hoắc Chi Châu mặt không cảm xúc, giọng nói vẫn lạnh lùng, "Có phải em đã quên gì đó rồi không."
Mục Noãn Tô buộc phải kiểm tra một phen, cô mở túi xách to ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chet-cung-khong-ly-hon/999302/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.