Sáng sớm, một dáng người bé xíu mặc chiếc áo thun trắng tinh cùng chiếc quần ngắn kiểu cao bồi đã tìm khắp nơi trong căn phòng lớn, kết quả tìm một vòng cũng không thấy người bé đang muốn tìm nên ngại ngùng xoay người lại hỏi hai cô giúp việc đang nín cười đứng phía sau, rồi bé lại cúi cái đầu nhỏ xuống đi đến phòng ngủ chính. 
Đứng trước cửa phòng ngủ chính, bé nháy nháy đôi mắt to nhìn cánh cửa đang đóng chặt, sau đó ôm thứ trong tay ngoan ngoãn ngồi xuống sàn nhà bên cạnh cánh cửa gỗ. 
Trong phòng, Lục Tiến gần như cả đêm không ngủ tỉnh lại vì âm thanh rất nhỏ ngoài cửa ra vào. Tấm rèm cửa nhiều tầng biến ánh nắng sớm thành ánh sáng nhạt mông lung, chiếu vào gương mặt của người đang ngủ say trong lòng hắn, như đang khoác lên cho cô một vầng sáng nhạt màu. 
Cánh môi hồng hồng căng mọng dưới ánh nắng mông lung xinh đẹp thấm đượm một vẻ sáng bóng, trong lúc ngủ khóe môi vẫn hơi nhếch lên, hình như đang mơ thấy một giấc mơ đẹp vô cùng. 
Lục Tiến vươn tay ra, dùng ngón tay nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa hai gò má mềm mại. Cô thật sự là người thanh thuần nhất mà hắn từng gặp. Khi cô cảm thấy hạnh phúc thì quanh người cô sẽ tỏa ra một hơi thở tươi đẹp thanh nhã không nói nên lời. Loại hơi thở này khiến cho hắn cũng cảm thấy tâm trạng rất vui sướng. 
Lục Tiế nhìn gương mặt xinh đẹp rồi lại bất đắc dĩ yêu chiều lắc đầu. Khắp thiên hạ chắc cũng chỉ có cô mới có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chay-dang-troi/785431/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.