Đảo Nhi nhanh chóng quỳ xuống cô đưa ánh mắt vô tội nhìn Thư Nhiễm.
“ Mẹ à, con không có mà.”
Viên Hân nhìn thấy cảnh này đương nhiên rất hài lòng, phần thắng hoàn toàn nghiêng về phía ả ta, cô ta cũng chẳng hiểu vì sao Đảo Nhi lại làm vậy, nhìn vết thương trên tay, nó đỏ rần lên, so với một ly trà ban nãy của ả thì đúng là bình trà kia của Đảo Nhi vẫn chất lượng hơn.
“ Tránh ra đi, cứ quyết định theo những gì tôi đã nói.”
Thư Nhiễm đẩy Đảo Nhi ra, nắm lấy cánh tay còn lại của Viên Hân dắt cô ta rời đi.
Đảo Nhi nhếch môi cười, tiểu phẩm này còn chưa kết thúc, rời đi như vậy có phải quá sớm không.
“ Con không phục, nếu muốn con quỳ ở từ đường vậy có phải nên hỏi ý kiến lão phu nhân không?”
Nghe đến ba chữ ‘ lão phu nhân’ làm hai người kia chột dạ, đúng vậy muốn quỳ ở từ đường thì phải thông qua lão phu nhân vì lỗi để quỳ ở đó không phải là lỗi nhỏ.
“ Chẳng phải nơi này có camera sao? Cứ đến chỗ lão phu nhân là biết ai đúng ai sai rồi.”
Đảo Nhi tiếp tục, tay Viên Hân bắt đầu đổ mồ hôi, tuy chuyện Đảo Nhi hất trà vào người ả ta là thật, nhưng chuyện cũng bắt nguồn từ ả, ả là người chủ động đổ trà vào tay mình, Đảo Nhi lại đang đứng hướng mù của camera chỉ sợ cảnh cô hất trà vào ả không thấy được.
“ Dì à, con không muốn làm lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chay-dang-troi-rosie/3446583/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.