*****
Ngoài cửa phòng bệnh Ẩn Lan cũng mím chặt môi mà khóc, cô không cho phép mình tạo ra tiếng động nào để Hải Phong trông thấy mà khổ tâm hơn nữa. Một tuần nay anh luôn ở bên An Nhi, chả thiết ăn uống, râu đã bắt đầu mọc lổm chổm, người vì quá đau buồn mà gầy xọp đi, ai nhìn cũng xót xa.
Đáng lẽ ra bây giờ An Nhi phải đang vui cười rạng rỡ chạy nhảy khắp nơi thì bây giờ cô ấy lại phải nằm bất động trên chiếc gường lạnh lẽo đến đáng sợ kia. Sự tình này không ai muốn cả.
Nghe Hải Phong nghẹn ngào ngồi kể cho An Nhi nghe những mẩu chuyện kia cô mới biết thì ra trước giờ mình chỉ mải đắm chìm vào thế giới của chính mình mà không hiểu gì về anh cả. Một người mà ngay cả suy nghĩ hay tâm tư của đối phương như thếch, cũng may nhờ vào hành động ngu ngốc ấy mà cô lại tìm được một bờ vai tốt để lúc cần có thể mượn dùng. Nhưng rốt cuộc mối quan hệ giữa hai người là gì cô cũng không biết, một mối quan hệ chả thể gọi tên, chỉ đơn giản là lúc vui hay buồn cũng muốn ở bên đối phương mà chia sẽ hay đơn giản chỉ là uống rượu giải sầu.
*****
“Anh về tắm rửa nghỉ ngơi một lát đi. Ở đây cứ giao cho em.” Ẩn Lan vỗ nhẹ bả vai của Hải Phong.
“Cứ kệ anh.”
“ Thôi nào, cho em mượn cô ấy tâm sự một chút không được à? Dù sao cô ấy cũng là chị em tốt của enh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap/3166786/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.