Sau khi tỉnh dậy Nhược Giang cùng với Lưu Thi tâm sự đến nổi quên đi giờ giấc làm cho hai người đàn ông ngồi nghe cũng cảm thấy bất lực. Cố Nhậm đứng một bên nhìn cô không hề chú ý đến thì bất mãn nhìn Cố Thẩm.
" Tôi chưa muốn về nhà đâu? Giờ vẫn còn rất sớm"
" Bác gái chắc đã mệt, bác ngồi lâu như thế này mà, bác về nghỉ ngơi sớm ạ ngày mai chúng ta sẽ tâm sự tiếp tục"
" Hừ"
Ông hiểu ý con trai mình, thở dài một hơi rồi kéo Lưu Thi đi về, mặc dù không nỡ nhưng đành ra về. Cố Nhậm nhìn hai người ra cửa liền mỉm cười, cuối cùng cũng đã có thời gian riêng với cô rồi.
Cố Nhậm đi đến khoá cửa lại để tránh người khác làm phiền, Nhược Giang thấy hành động của anh nãy giờ rất giống trẻ con, đến khi anh quay lại cô tự động dịch sang một chỗ để anh lên giường ngủ cùng mình, cũng may giường này đủ hai người nằm.
" Nhớ em quá đi, khi mẹ anh đến em liền không chú ý đến anh, anh rất tủi thân"
" Nhìn anh rất giống đứa trẻ to xác a"
" Có đứa trẻ nào đẹp trai như anh không?"
" Tự luyến"
" Đã hai ngày anh không được hôn em rồi đó, em mau đền cho anh đi"
" Em còn đang là bệnh nhân đấy"
" Bác sĩ nói tình trạng em đã khoẻ hơn rồi, hai ngày sau thì có thể xuất viện"
" Em còn chưa ưm"
Cố Nhậm không cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-yeu-em/2894860/chuong-57.html