Trong phòng khách rộng lớn của Sở gia, Sở Thanh Phong đang ngồi nói chuyện cùng Tống Trí Viễn, giọng ông lão tràn đầy kiêu hãnh và tự hào " 737 điểm, đứng đầu toàn thành phố. Lúc thầy Quách gọi điện báo tin, tôi rất kinh ngạc. Đứa nhỏ này hồi còn bé rất thông minh, không uổng công tôi vẫn tin tưởng đợi nó, chỉ cần nó cố gắng, không việc gì có thể làm khó được nó.
Tống Trí Viễn haha cười nói " Hổ phụ vô khuyển tử*, thằng bé giống hệt Hâm Thao, con còn nhớ hồi bé Hâm Thao thi gì cũng toàn đứng hạng nhất. "
* Tớ search nhưng không có nghĩa sát, đại loại là nói Sở Phong đúng là em của Sở Hâm Thao, Hâm Thao giỏi thì Sở Phong cũng vậy.
Sở Thanh Phong gật đầu, nói " Đúng rồi, thằng bé Hâm Thao... "
Sở Phong lười biếng ngồi dựa vào ghế sofa, anh nhìn sắc mặt đen thui của Sở Hâm, nhếch miệng cười.
Hiếm khi thấy ông lão vui như vậy, gặp ai cũng phải khen Sở Phong một hai câu. Ngoại trừ Sở Hâm Hồng, vợ chồng Sở Hâm, đến cả mẹ của Điền Bá cũng không tha.
Khó khăn lắm Sở Hâm mới đợi được đến lúc Sở Thanh Phong nhắc đến con trai mình, ông ta nhanh chóng bế Sở Úc đang bò cách đó không xa trở về thảm, trên tay cầm đồ chơi dụ thằng bé nằm im.
Sở Thanh Phong nhìn đứa cháu trai lười biếng nằm ườn trên thảm, miệng chảy nước bọt, đôi tay trắng trẻo mềm mại đang nghịch hoa văn của cái thảm, quay qua cười nói với Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-yeu-duong-ngot-ngao/3121203/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.