Sở Phong mặc áo có nón giống cô nhưng là màu đen.
Tôn Miên Miên thấy khi không đi học, ở ngoài phạm vi trường học thì Sở Phong toàn mặc màu đen, giống như là anh cực kỳ thích màu đen.
Cô cũng không nhớ đã từng đọc ở đâu nhưng màu đen là màu mang đến cho ta cảm giác an toàn. Khi bị thương, nếu bạn mặc áo màu đen thì sẽ không thấy vết máu thấm ra áo, có thể bình tĩnh xử lý hơn.
Rốt cuộc anh là kiểu người gì thế này?
Sở Nhị thiếu gia, là người cháu được Sở Thanh Phong cực kỳ yêu chiều, là cậu hai của Sở gia, từ khi sinh ra đã ở vạch đích nhưng cô cảm thấy anh chả vui tí nào. Có lẽ bên trong của anh không như vẻ bên ngoài, cả ngày nở nụ cười nhưng thật ra là hồ nước sâu thẳm.
Nhưng theo như cô cảm nhận thì anh rất biết quan sát mọi người xung quanh.
Tâm tư của anh cực kỳ nhạy bén và cẩn thận suy xét tình hình.
Nhưng tại sao lúc nào cô cũng cảm thấy anh có tâm sự, lòng nặng trĩu, chỉ biết tìm đến đánh đấu để thả lỏng tinh thần.
Cô không biết anh đã từng trải qua cái gì.
Mặc dù cô thắc mắc nhưng lúc này thay vì hỏi anh, cô lại cảm thấy đau lòng.
" Không, tớ không sợ cậu đâu. " Cô cất giọng mềm mại ôn nhu của mình, từng chữ từng chữ rơi vào tai Sở Phong. Trong lòng anh lúc này rất hạnh phúc.
Tôn Miên Miên cúi đầu mở miếng gạc cồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-yeu-duong-ngot-ngao/3121165/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.