Chuyện này đã có Đinh Tấn Nhai xử lý, Thẩm Thư cũng coi như được thở phào nhẹ nhõm. Cậu đã báo tin cho Hướng Tu Tề nhưng không nói sự việc về Đinh Tấn Nhai, chỉ nói tìm được manh mối về sự kiện năm đó, cấu kết với Hắc Hoả không phải Thẩm Quân Thanh mà là một người khác “Chuyện này không có khả năng a, chúng tôi có tất cả năm gia đình là mười người, bất kỳ tại nạn nào đối với Thẩm gia đều là chuyện khó cứu vãn, xác suất rất lớn là năm đó Thẩm Quân Thanh bị Đinh Tấn Nhai lợi dụng nên tin tức mới có thể bị lộ ra ngoài, cũng bởi vì không chắc chắn nó có cấu kết với người ngoài hay không nên bác hai mới để lại cho nó một cái mạng.” Thẩm Minh Lượng theo bản năng mà phản bác, nếu thật sự không phải là Thẩm Quân Thanh, vậy chẳng phải bọn họ đã cùng sinh sống với hung thủ suốt ba năm sao, hung thủ còn không hề để lộ một chút dị thường nào! Hướng Tu Tề cười lạnh nói:”Sự thật đã có tổng cục tra ra manh mối rồi, chú chỉ cần chờ xem kịch vui là được, còn về Thẩm Quân Thanh, cậu ấy bây giờ đã bị thương thành như vậy, trốn cũng không thoát, nếu còn không yên tâm thì tôi với chú ở lại đây trông coi” Thẩm Minh Lượng tuy rằng không hé răng nữa, nhưng biểu hiện của gã vẫn cứ kiên trì cho rằng Thẩm Quân Thanh mới là tên đầu sỏ gây tội. Năm anh em Thẩm gia, ngoại trừ cậu năm không kết hôn thì các anh em còn lại đều đã có gia đình. Cậu cả cùng vợ có một trai một gái, lần này người gặp chuyện ngoài cậu hai còn có cha của Thẩm Quân Thanh là cậu tư, trong nhà chỉ có đứa con trai độc nhất, mà cậu ba cũng chính là cha của Thẩm Minh Lượng, tuy rằng tuổi nhỏ hơn so với cậu hai nhiều nhưng lại kết hôn rất sớm, hơn nữa còn sinh được ba người con, cho nên Thẩm Minh Lượng lớn hơn rất nhiều tuổi so với Thẩm Nguyên Xương. Con của cậu cả là Thẩm Anh Thụy và Thẩm Phương Lâm sớm đã thành gia lập nghiệp, từ ba năm trước sau khi cậu cả qua đời thì Thẩm gia được cậu hai tiếp quản, bọn họ và Thẩm Minh Lượng không liên lạc quá nhiều. Nhưng lần này ở Khúc An xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn họ đương nhiên cũng sẽ trở về. Thẩm Nguyên Xương đã chết, mạch máu của cậu hai Thẩm gia xem như hoàn toàn bị chặt đứt. “Còn về phần nhà chúng tôi thì thiên phú của ba anh em đều kém cỏi, cũng không có tâm tư đó, chỉ nghĩ kiếm tiền thật tốt nuôi gia đình nhỏ của mình. Cậu xem, căn bản không hề có động cơ, ai sẽ chịu mạo hiểm để hợp tác cùng với những người đó chứ?” Hướng Tu Tề khẽ lắc đầu:”Biết người biết mặt không biết lòng, chú cảm thấy bọn họ không có động cơ, nhưng thật ra tôi lại thấy mỗi một người ở đây đều có động cơ gây án.” Đặc biệt là sau khi trải qua sự việc ở Liễu Doanh, Hướng Tu Tề mới cảm nhận được con rối được sinh ra từ người thường có khát vọng với sức mạnh vô cùng lớn. Hiện giờ Hắc Hoả đang nắm giữ cách để chuyển đổi người thường trở thành linh khôi sư, nếu lấy đây làm điều kiện, vậy mười người Thẩm gia kia bất cứ ai cũng đều có lý do hợp tác với những người đó.
Ngoài mặt Thẩm Minh Lượng tỏ vẻ đồng ý với lời này của Hướng Tu Tề, nhưng trong lòng lại khịt mũi coi thường, gã đã ở cùng với người nhà hai, ba mươi năm chẳng lẽ lại không bằng một người ngoài như bọn họ? Thật là nực cười. Tốt xấu gì Thẩm gia bọn họ cũng là một gia tộc lớn với linh khôi sư tài giỏi trong nhiều thế hệ, tuy rằng ba năm trước đây vì chuyện đó mà suy tàn, vậy cho nên không thể không nghĩ đến việc cùng người khác liên hôn để chấn hưng gia tộc, nhưng từ nhỏ bọn họ đã được giáo dục là dùng năng lực của bản thân để bảo vệ người thường, cho nên sao có thể có người hợp tác cùng với Hắc Hoả, Thẩm Quân Thanh kia cũng vì bị lừa nên mới gây ra hoạ lớn. Hướng Tu Tề không nói với gã thêm điều gì, Thẩm Thư nói gã chờ đợi kết quả, vậy gã liền ở tại đây trông coi Thẩm Quân Thanh là được. Buổi tối, Thẩm Quân Thanh vẫn như cũ không hề tỉnh lại, Thẩm Minh Lượng chịu không nổi nữa nên rời khỏi bệnh viện về nhà. Thẩm Nguyên Xương là con trai duy nhất, bây giờ cả hai cha con đều đồng thời qua đời, mẹ của Thẩm Nguyên Xương không chịu nổi đả kích cũng bị đưa đến bệnh viện. Bây giờ mọi việc ở nhà cũ Thẩm gia đều do con của cậu cả là Thẩm Anh Thụy lo liệu. Xảy ra chuyện lớn như vậy, khi Thẩm Minh Lượng về đến nhà tuy rằng đã hơn chín giờ tối nhưng tất cả mọi người vẫn canh giữ ở linh đường. “Anh cả, em về rồi đây.” Thẩm Minh Lượng nói với Thẩm Anh Thụy. Thẩm Anh Thụy năm nay đã gần bốn mươi tuổi, làm một giáo viên dạy ngữ văn ở trường cấp ba, trên người có một loại phong độ của người trí thức làm hắn có vẻ trẻ hơn người cùng lứa một chút. Nhìn thấy Thẩm Minh Lượng, hắn gật gật đầu hỏi:”Tình hình Quân Thanh bên kia thế nào rồi?” Thẩm Minh Lượng lắc đầu:”Mất máu quá nhiều, bác sĩ nói có thể tỉnh lại nhưng đến bây giờ vẫn không có nhúc nhích gì.” “Đáng chết mà, người trong nhà đã bị hắn hại thành như vậy, anh Nguyên Xương bấy giờ còn chưa kết hôn, đời sau cũng không kịp để lại. Thẩm Quân Thanh kia lại thật may mắn, thế nhưng còn có thể nhặt được một cái mạng về.” Có người giọng điệu vô cùng không tốt nói. Thẩm Minh Lượng theo tiếng nói mà nhìn qua, đúng là đứa em trai thứ ba không đàng hoàng của gã, trừng mắt nhìn tên nhóc kia gã không nể mặt nói:”Em câm miệng cho anh!” Thẩm Minh Huy bĩu môi nhìn gã, ngậm miệng lại không nhiều lời nữa. “Anh à, Nguyên Xương vô duyên vô cớ qua đời, em chỉ sợ, những người đó lại ngóc đầu dậy theo dõi chúng ta…” Thẩm Minh Lượng nhỏ giọng nói với Thẩm Anh Thụy. Những lời này vừa nói ra, toàn bộ linh đường đều rơi vào yên tĩnh. “…Là, là bọn họ tới sao? Tại sao, chúng ta vẫn chưa chuẩn bị gì hết vậy!” “Nhanh, nhanh báo lên tổng cục, tốt xấu gì trước kia Thẩm gia chúng ta cũng cống hiến không ít, bọn họ cũng không thể trơ mắt nhìn chúng ta bị những người đó trả thù!” Cả đám người hoảng loạn sợ hãi, bàn tán sôi nổi, nếu Hắc Hoả thật sự muốn diệt môn, vậy thì bọn họ bây giờ là cá nằm trên thớt, không hề có sức bảo vệ bản thân. Thẩm Anh Thụy trầm mặt xuống:”Yên lặng! Người của Hắc Hoả xuất hiện, phân cục sẽ không để bọn chúng kiêu căng ở đây, Minh Lượng, bên Hướng tiên sinh nói thế nào?” Thẩm Minh Lượng nói:”Em đã nói chuyện cùng với Hướng tiên sinh, người bên cạnh tiên sinh đã đi điều tra, hình như đã có manh mối, chỉ là…” Thẩm Anh Thụy nhíu mày:”Chỉ là cái gì?” Tuy rằng Thẩm Minh Lượng không tin trong nhà sẽ có người cấu kết với Hắc Hoả, nhưng lại không đem suy đoán này nói cho mọi người. Bởi vì gã cũng không dám xác đinh, trong những người ở trước mắt này, có phải có người thật sự phản bội bọn họ hay không. “Không, không có gì.” Cuối cùng Thẩm Minh Lượng vẫn giấu việc này đi. “Mấy ngày này cả nhà tạm thời ở lại nhà cũ, cũng dễ có thể bảo vệ lẫn nhau, chờ Hướng tiên sinh xử lý xong chuyện này, không còn nguy hiểm nữa thì có thể về lại nhà của mình.” Thẩm Anh Thụy không để mọi người phản bác con đường sống cuối cùng này mà trực tiếp quyết đinh. Chỉ là ở đây không có ai phản đối lời hắn nói, rốt cuộc ai cũng không biết người tiếp theo chết có phải là mình không, có thể tập trung lại một chỗ, tốt xấu gì cũng an toàn hơn nhà riêng của chính mình. Tầm mắt Thẩm Minh Lượng đảo qua tất cả người ở sảnh chính, trong lòng không biết vì sao lại có một loại cảm xúc xa lạ. Ai sẽ là kẻ đã cấu kết với người ngoài để hại bọn họ? Rốt cuộc sẽ là ai. Thẩm Anh Thụy? Thẩm Phương Lâm? Hay là… Gã nhìn bộ dạng không quan tâm sự đời của đứa em thứ ba, còn có biểu cảm sợ hãi của đứa thứ hai thì trong lòng thật sự không nghĩ ra rốt cuộc ai mới đáng nghi. Nếu Thẩm Nguyên Xương và cậu hai không qua đời thì bọn họ là những người có khả năng nhất, bởi vì sau khi năm anh em xảy ra chuyện, cả Thẩm gia hầu như đều ở trong tay cậu hai, các sản nghiệp liên quan đều được ông quản lý. Tuy rằng mỗi năm hoa hồng đều được phát đúng hạn, nhưng ai biết được sau này sẽ xảy ra tình huống gì đâu. Nhưng bây giờ cả hai đều đã chết, Thẩm Minh Lượng cũng hết cách để nghi ngờ bọn họ. Gã đột nhiên rùng mình, trong lòng sợ hãi hướng ánh mắt ra phía ngoài cửa. Càng tìm không thấy điểm đáng ngờ thì gã càng hoảng hốt, nếu người đó thật sự ẩn trong số những người ở đây, mà ở trước linh đường của người mình hại chết lại có thể bình tĩnh không để lộ chút dấu vết, thật sự là quá đáng sợ. Đêm đến, mọi người đều về phòng nghỉ ngơi, Thẩm Minh Lượng nhìn đám người đi vào phòng, cuối cùng lại lựa chọn đẩy cửa căn phòng gần hành lang. Từ sau khi dọn ra khỏi nhà cũ, toàn bộ căn nhà rộng lớn chỉ còn lại một nhà ba người cậu hai, ngày thường tuy rằng có dì giúp việc dọn dẹp, nhưng những căn phòng không có người ở vẫn đầy mùi ẩm mốc. Thẩm Minh Lượng đẩy cửa sổ ra, gió lạnh lập tức thổi vào làm ta cơn buồn ngủ của gã, gã ngồi đơ ra ở mép giường nhìn ánh đèn đường ở phía xa mà thở một hơi thật dài. Nhớ tới Thẩm Quân Thanh vẫn cứ nằm hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh khiến gã nổi lên cảm xúc xấu hổ. Nếu Thẩm Quân Thanh không phải đầu sổ gây tội, vậy thì ba năm trước đây hắn đã bị quăng cho một cái nồi lớn, bởi vì có tội danh nên đã tự hủy hoại đôi tay chính mình, lần này lại bị người thân lừa trở về để cưỡng ép hắn chấp nhận một cuộc hôn sự hoang đường. Thẩm Quân Thanh được công nhận là thiên tài, nếu không có sự việc này phát sinh, hắn chắc chắn sẽ trở thành trụ cột mới của Thẩm gia, cho dù cậu hai và những người khác đều rời đi thì Thẩm gia cũng không đến mức rơi vào tình trạng như ngày hôm nay. Bọn họ rốt cuộc đã làm cái gì a! Buổi sáng bảy giờ ở bệnh viện. Thẩm Thư và Hướng Tu Tề đổi ca, để hắn trở về nghỉ ngơi. “Vẫn không tỉnh lại, bác sĩ tới đây kiểm tra vẫn không thấy xuất hiện vấn đề gì khác.” Thẩm Thư thở dài, nhìn sắc mặt Thẩm Quân Thanh so với ngày hôm qua đã tốt hơn rất nhiều, nói:”Nếu cơ thể đã hồi phục, vậy phải xem chính anh ấy khi nào thì tỉnh.” Hướng Tu Tề gật đầu:”Thẩm tiên sinh, có việc thì gọi điện thoại cho tôi, tôi đi trước đây.” Thẩm Thư ngồi ở bên giường bệnh, thở dài nói:”Anh a, đúng là quá mức lương thiện, nếu đổi lại là tôi, không làm chính là không làm, lão Thiên Vương cũng đừng hòng khiến tôi cúi đầu, tại sao lại cứ thích làm khổ chính mình?” “Nếu có người dám hắt nước bẩn lên người tôi, tôi chắc chắn sẽ đem đầu mấy người đó lấy xuống, không đánh chết bọn họ thì tôi không mang họ Thẩm.” “Anh chờ đó, lần này bọn họ muốn cũng đừng nghĩ đến việc chạy, nếu tên Đinh Tấn Nhai đó mà chạy thì cũng không cần mang họ Đinh nữa!” Trong lòng Thẩm Thư rất không thoải mái, ít có người tốt như Quân Thanh vậy mà lại bị hủy trong tay đám người kia. Vừa dứt lời, mí mắt Thẩm Quân Thanh liền động đậy. Thẩm Thư có chút xấu hổ thò đầu lại gần, hỏi:”Quân Thanh, anh nghe được tôi nói chuyện sao?” Thẩm Quân Thanh mở mắt ra, cố gắng nở nụ cười:”Nghe được.” “Ai da, những lời tôi vừa mới nói cũng nghe thấy sao?” Thẩm Quân Thanh chớp chớp mắt tỏ vẻ đã nghe thấy tất cả. Thẩm Thư giả bộ ho khan, nâng hắn dậy rồi rót ly nước đặt vào tay hắn. “Cảm thấy thế nào?” Thẩm Quân Thanh cười cười:”Khá hơn nhiều rồi, cảm ơn cậu.” Thẩm Thư thở dài nói:”Anh bị ngốc sao, chuyện này anh không nên lừa tôi, ngày hôm đó tôi đã gọi điện cho anh rồi mà anh lại cúp mất tiêu.” Thẩm Quân Thanh khẽ lắc đầu:”Tuy rằng bây giờ bọn họ không còn năng lực như bậc cha chú khi trước, nhưng cũng không phải loại mà cậu và thầy Tống có thể đối phó.” Thẩm Thư ngửa đầu thở dài, quả nhiên hắn suy nghĩ như vậy, Thẩm Quân Thanh sợ cậu và thầy Tống tới Khúc An sẽ bị hại. Thẩm Quân Thanh lại nói:”Nhưng bây giờ xem ra, bọn họ không phải đối thủ của cậu a.” Thẩm Thư vò đầu, có chút ngượng ngùng nói:”Tôi không phải còn đang tìm cơ hội thích hợp để nói ra cùng các người sao.” Thẩm Quân Thanh cười thở dài:”Tôi hiểu mà, hiểu mà.” “Chờ anh dưỡng bệnh xong, tôi sẽ chạy nhanh về thị trấn Tây Hoa, nếu không thầy Tống sẽ lo lắng, đúng rồi, anh báo bình an cho thầy đi, không thì thầy sẽ lo lắng chết mất.” Thẩm Thư nhanh chóng lấy điện thoại ra. Bấm dãy số điện thoại của thầy Tống. Hai người đều hiểu ý không nói ra sự thật với thầy Tống, chỉ nói Thẩm Quân Thanh không có trở ngại gì, tầm hai ngày nữa là có thể trở về. “Không có việc gì thì tốt, Quân Thanh em thật đúng là! Lần sau đừng như vậy nữa, có chuyện gì thì nhớ nói với thầy!” “Vâng, lần này là em sai, làm thầy phải lo lắng, thầy yên tâm, bên này em còn chút chuyện cần phải xử lý, cùng lắm hai ngày là có thể trở về.” Thầy Tống giọng nói vui vẻ:”Hướng tiên sinh bây giờ cũng là lãnh đạo của trấn Tây Hoa chúng ta, hai người các em muốn cậu ấy giúp đỡ điều gì thì phải kịp thời báo cáo, không nên chậm trễ biết không?’ Ý nói là bọn họ lấy Hướng Tu Tề làm chỗ dựa, có việc gì thì nói với Hướng Tu Tề. Thẩm Quân Thanh nhịn cười, bảo đảm:”Thầy yên tâm, em và tiểu Thư sẽ theo sát bước chân Hướng tiên sinh, tuyệt đối sẽ không tự tiện hành động.” Sau khi được bảo đảm, thầy Tống mới yên tâm mà cúp máy. “Cho nên, vị Hướng tiên sinh kia và cậu có quen biết từ trước?” Thẩm Quân Thanh hỏi Thẩm Thư. Tên tuổi của Hướng Tu Tề hắn cũng có nghe qua, nếu không có nguyên nhân, loại người này chắc chắn sẽ không tự xin để đi đến trấn Tây Hoa. Thẩm Thư mơ hồ nói:”Cũng xem là như vậy.” Hai người đang nói thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Đinh Tấn Nhai khuôn mặt trắng bệch đang đứng ở cửa. Trên mặt Thảm Quân Thanh hiện lên vẻ hoảng hốt, nụ cười trên khoé miệng dần dần tan đi. “Cậu tới đây làm gì.” Thẩm Thư có chút không vui. Nhưng mà người ở cửa không nói câu nào đã ngã khụy trên mặt đất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]