Hồ Lập Cường rõ ràng là muốn kéo dài thời gian để chèn ép bọn họ, thầy Tống hừ lạnh một tiếng:” An nguy của chúng tôi không cần Hồ tiên sinh phải bận tâm, nếu hôm nay việc này có thể xử lý xong thì Hồ tiên sinh có thể rời đi.”
Hồ Lập Cường giả vờ kinh ngạc nói:” Lão Tống, ông đang nói chuyện hồ đồ gì vậy? Con người của tôi rất nghiêm túc với công việc, tôi chưa bao giờ coi khinh bất kỳ mạng sống nào, hơn nữa ông là đồng nghiệp của tôi, tôi càng không thể ngồi yên mà nhìn a!”
Hướng Tu Tề lo thu dọn đồ đạc của chính mình, không hề để lời nói của Hồ Lập Cường vào tai, cho dù Hồ Lập Cường có nói gì đi nữa, chờ đến sáu giờ hơn, hắn và Thẩm tiên sinh đều phải dựa theo kế hoạch lần này để cứu các thôn dân trở về.
Chỉ hy vọng Hồ Lập Cường không tìm chết, nhân lúc bọn họ làm việc mà xuống tay. Hiện tại hắn cực kỳ hối hận vì mời lão gia hoả này tới đây, nếu sớm biết chuyện này một mình bọn họ có thể giải quyết thì có đánh chết hắn cũng không tạo nên bất cứ quan hệ nào với gã.
Thấy không ai để ý tới mình, Hồ Lập Cường cũng không tức giận mà là cầm chén nước cười nhỏ, vô cùng thích ý, hình như đang đánh giá thiếu niên ngồi bên cạnh mình, lại thường hay liếc nhìn về phía Thẩm Thư, ánh mắt tối đi.
Hướng Tu Tề đang bận rộn nhưng nhận ra được ánh mắt của Hồ Lập Cường, lập tức kêu Thẩm Thư qua, dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-vai-ac-ta-ve-roi-day/246256/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.