“Người thường tự tạo ra linh...” Thẩm Thư có chút sững sờ.
Linh được sinh ra từ những dục vọng xấu xa, mới bắt đầu nó chỉ như một làn khí đục, sau đó chúng cắn nuốt lẫn nhau và xác nhập trở thành linh cấp thấp, lại lấy đi linh hồn của con người thì mới có thể sinh ra trí tuệ.
Con người tạo ra làn khí đục đó như thế nào? Chẳng lẽ đầu tiên tạo ra một làn khí rồi dùng một số cách xúc tác chúng nó hoà vào nhau?
Cố Nghiên nhéo vành tai Thẩm Thư một chút, đánh thức cậu từ trong cõi thần tiên nào đó về: ”Tiểu Thư, đừng nghĩ nữa, chuyện ở Liễu Doanh, nếu em thấy những người đó đáng thương thì hãy tận lực giúp đỡ một phen, đương nhiên cần phải bảo đảm an toàn của chính mình. Về phần còn lại, sẽ có người khác xử lý, chuyện này không gây ra nổi sóng gió gì lớn đâu, không cần quá lo lắng.”
Thẩm Thư gật gật đầu: ”Em không nghĩ mình có năng lực lớn như vậy a, thầy Tống nói đúng, chúng ta chỉ là nhân vật nhỏ không có tên tuổi, xử lý tốt những chuyện nằm trong tầm tay là được rồi, phần còn lại tự nhiên sẽ có người khác lo liệu.”
“Còn em, em chỉ có thể làm một phần việc với tiền đề là đảm bảo hai người chúng ta không xảy ra chuyện gì thôi.”
Cố Nghiên thở dài: ”Tiểu Thư, em vẫn luôn mềm lòng như vậy.”
Thẩm Thư lắc đầu: ”Anh, em không còn giống như trước kia nữa, vậy anh có chán ghét em không?”
Trong mười mấy năm quen biết Cố Nghiên, tuy rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-vai-ac-ta-ve-roi-day/246252/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.