Sau 
Con người nhỏ trên bàn không ngừng làm ra các loại động tác, phản hồi rất chân thực các trạng thái của Tào Trình Vĩ. 
Thẩm Thư đối với loại người này động thủ không nương tay chút nào, dù sao cũng chỉ là ác mộng mà thôi, thương tích như thế nào cũng không làm hại được hắn. 
Theo thời gian trôi qua, hạt châu hoá thành con người nhỏ bắt đầu trở nên trong suốt, cái đầu từ từ thu nhỏ lại, sau đó thu nhỏ đến mức không thể nhìn thấy biểu cảm, Thẩm Thư mới duỗi tay nghiền nát nó vỡ tan thành tro bụi, nó hiện lên chút ánh sáng huỳnh quang, rồi liền mất hút trong không khí. 
Cậu vươn vai, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên thì đột nhiên nhìn thấy có một hình bóng đang đứng ở trước cửa sổ. 
Thẩm Thư đứng dậy hô một câu về phía cửa sổ: ”Cố Nghiên?” 
Hình bóng đó lay động một chút, sau đó đi về phía cánh cửa bên trái. 
“Cố Nghiên, anh không ngủ được sao?” Thẩm Thư mở cửa, quả nhiên nhìn thấy Cố Nghiên đang mặc áo ngủ đứng ở trước cửa. 
Cố Nghiên hơi hơi cúi đầu, Thẩm Thư không thấy rõ vẻ mặt của anh, chỉ cảm thấy cảm xúc của anh có chút không thích hợp. 
Cậu nhớ tới mấy ngày hôm trước sau khi Cố Nghiên ngủ một giấc dậy liền thay đổi tính cách, trong lòng liền hoảng loạn một chút, lại cẩn thận gọi lại lần nữa, thấy người đàn ông trước mắt không nói một tiếng, không hề cáu kỉnh muốn lao tới đòi tìm Thẩm Thư mười lăm tuổi, cậu mới nhẹ nhàng thở ra. 
Bên ngoài phòng rất lạnh, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-vai-ac-ta-ve-roi-day/246240/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.