Ở hành lang bệnh viện, Tống Thiệu Nguyên đang ngồi dưới đất, có kéo như thế nào cũng không đứng dậy.
Thẩm Quân Thanh ngồi xổm xuống, ánh mắt ôn hoà nhìn hắn, nói: ”Thầy Tống sẽ không sao đâu, cậu cũng vừa mới nghe bác sĩ nói chỉ là thân thể quá suy yếu, chờ phẫu thuật xong ngủ một giấc sẽ có thể tỉnh lại.”
Tống Thiệu Nguyên khụt khịt một chút, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật, hắn biết ba ba của hắn ở bên trong, hắn thấy bác sĩ đem ba ba đẩy vào trong đó.
Nghe Thẩm Quân Thanh nói, Tống Thiệu Nguyên từ từ thu hồi tầm mắt rồi chuyển sang nhìn y, hai mắt đẫm lệ không tự chủ được mà lộ ra vẻ khẩn cầu: ”Không có…không có chết, sẽ tỉnh lại.”
“Đúng vậy, sẽ tỉnh lại, Thiệu Nguyên không cần sợ.”
Tống Thiệu Nguyên khóc càng dữ dội, Thẩm Quân Thanh kéo tay hắn dậy, lần hắn này lại không hề giãy dụa phản kháng mà là ngoan ngoãn đứng lên.
Thẩm Quân Thanh dùng khăn giấy lau nước mắt cho hắn, nói với Thẩm Thư đang đứng đối diện với phòng phẫu thuật: ”Nơi này có một mình anh là đủ, cậu mang Thiệu Nguyên trở về trước đi, cho cậu ấy nghỉ ngơi thật tốt. Cậu ấy rất ngoan, cứ đem về nhà của thầy Tống rồi đóng cửa lại là được. Buổi chiều, cậu đến văn phòng ngồi đi, anh sợ bên trường học sẽ xảy ra chuyện.”
Thẩm Thư quay đầu lại nhìn Tống Thiệu Nguyên, gật gật đầu.
Tống Thiệu Nguyên ở chỗ này không ai trông coi chi bằng đem người về nhà.
Thẩm Quân Thanh đưa hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-vai-ac-ta-ve-roi-day/246235/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.