Cố Nghiên bị mắc bệnh sạch sẽ nên tuyệt đối sẽ không ăn thức ăn bên ngoài trừ khi vạn bất đắc dĩ. Thẩm Thư nhớ rõ thời điểm khi hai người còn học tiểu học, trường học có tổ chức một buổi đi chơi xuân, địa điểm ăn trưa là một tiệm cơm khá trang trọng gần với chỗ đi chơi xuân. Trong khi mọi người đều đang vui vui vẻ vẻ thưởng thức bữa cơm trưa của mình thì cậu bé Cố Nghiên ngồi một mình trong góc, mặc cho thầy giáo và bạn bè khuyên thế nào cũng không chịu ăn một miếng, cuối cùng để bụng đói trở về nhà. Thẩm Thư hỏi anh vì sao không ăn cơm, cậu bé Cố Nghiên mười phần nghiêm túc phổ cập khoa học cho cậu một đống kiến thức vệ sinh an toàn thực phẩm, làm bé Thẩm Thư sợ tới mức toàn bộ buổi sáng ngày hôm sau không dám ra cổng trường mua que cay, đương nhiên buổi chiều cậu liền đem chuyện này quăng ra sau đầu. Sau khi về nhà thì hai người họ nấu cháo trước rồi xào rau, chờ Cố Nghiên ăn xong bữa sáng, Thẩm Thư ngồi ở đối diện anh, trong lòng rốt cuộc mới có cảm giác cậu đã về đến nhà. Khi ăn cơm, Cố Nghiên vẫn giống như trước đây, làm Thẩm Thư có một loại cảm giác nói không nên lời, trước kia cậu cảm thấy Cố Nghiên khi ăn cơm rất xinh đẹp, sau này mới biết có thể dùng từ ưu nhã để hình dung. Cậu không biết người mẹ đã mất của Cố Nghiên như thế nào, nhưng nhất định là một người phụ nữ có nội tâm rất sâu sắc mới có thể dạy ra đứa con mà trong từng cử chỉ đều điềm tĩnh và ưu nhã như vậy. Sau khi ăn xong bữa sáng, Cố Nghiên tự giác đem đồ ăn thu dọn lại, Thẩm Thư bưng nước ấm cùng thuốc mà bác sĩ Hà cho ngày hôm qua ra, Cố Nghiên tuy rằng đã hạ sốt nhưng vẫn nên uống thuốc để tránh tình trạng bệnh tái phát lại. Uống thuốc xong Cố Nghiên cảm thấy cơ thể mệt rã rời, Thẩm Thư đem người ấn xuống giường cho nghỉ ngơi rồi mở cửa phòng của anh ra cho thông gió, cũng kiểm tra những chỗ hư hỏng cần tu sửa. Sau khi kiểm tra tất cả các nơi, cậu phát hiện ngoại trừ đồ dùng hằng ngày đều bị dọn đi toàn bộ, căn phòng bị bịt kín nên có cảm giác hơi ngột ngạt thì không có vấn đề gì khác. Cậu có chút không hiểu, đều là sân vì cái gì nhà của cậu lại sụp thành như vậy? Dọn dẹp sơ sơ lại nhà cửa, cậu chần chờ vài phút trước khi ra khỏi cửa đi đến sân nhà mình.
Hai cánh cửa gỗ đổ sập trên mặt đất vỡ thành nhiều mảnh, mái hiên còn có thể miễn cưỡng chống đỡ, tường nhà xem như hoàn toàn sụp, nhìn qua so với buổi tối mờ mịt thì càng trở nên rách nát. Thẩm Thư không đi vào từ hiên nhà, mà là vòng qua nửa bức tường ở mặt bên mà đi vào, không ngờ trong nhà so với bên ngoài thì nhìn tốt hơn rất nhiều, cỏ dại được nhổ sạch sẽ, cậu đẩy cửa chính của ngôi nhà ra, bên trong vậy mà không có quá nhiều bụi. Chắc là Cố Nghiên đã từng tới đây dọn dẹp. Sau khi đẩy cửa ra, Thẩm Thư liếc mắt thấy được ở chính đường là bài vị của ông nội. Hốc mắt Thẩm Thư lập tức đỏ lên. Trong đoạn thời gian bị ác mộng quấn thân kia, một mình cậu thống khổ giãy dụa, chỉ nghĩ làm sao để chạy nhanh thoát khỏi cái tương lai khiến cậu cảm thấy đau đớn như bị lột da rút gân kia, vì thế khi đi rất sạch sẽ, không kịp mang theo thứ gì, Cố Nghiên cùng với bài vị của ông nội đều bị cậu bỏ lại thị trấn Tây Hoa này. Bài vị được bảo quản tốt thật… Chắc là năm đó Cố Nghiên rời đi đã mang theo nó, bây giờ trở lại cũng mang theo về. Thẩm Thư quỳ xuống dập đầu lạy ba cái, hít sâu một hơi, đem những tưởng niệm nảy lên trong lòng mà áp xuống. Chính đường được quét tước rất sạch sẽ, Cố Nghiên có lẽ cho rằng ông nội thích ở trong nhà của chính mình, cho nên anh mới không đưa bài vị của ông qua nhà anh, Thẩm Thư cũng cảm thấy như vậy liền không có chuyển bài vị đi. Chờ khi cậu tích cóp đủ tiền sẽ xây lại tường nhà, sửa lại tốt một chút để ông nội có thể có chỗ ở thoải mái hơn một chút. Ở bên trái chính đường tới gần cửa là phòng ngủ của cậu, sau khi tiến vào, đập vào mắt Thẩm Thư là tấm áp phích có nhân vật anime và manga, cậu chậm rãi đánh giá toàn bộ căn phòng, rốt cuộc nhịn không được mà rơi nước mắt. Sách bài tập trên bàn được sắp xếp gọn gàng, bức tranh cậu chưa hoàn thành vẫn giữ nguyên tiến độ ban đầu được đặt trên mặt bàn, bức tường đầy những tấm áp phích là kỷ niệm về thời thơ ấu và thanh xuân của cậu, trên giá treo những tượng gỗ hình động vật nhỏ bày ra đủ loại tư thế khiến cậu vui vẻ. Tất cả mọi thứ chỉ như mới xảy ra ngày hôm qua. Năm năm trốn chạy kia dường như chỉ là một giấc mộng Nam Kha, cậu chỉ là tan học đi ra ngoài dạo một vòng rồi quay trở lại. Ngồi trên giường kéo chăn ra, một cỗ hương vị ấm áp chui vào lỗ mũi, Thẩm Thư đem mặt chôn trong chăn rồi hít sâu một hơi, đột nhiên lại cảm thấy có chút nôn nóng không yên, cậu rất muốn nhìn thấy Cố Nghiên. Cái sân này là của ông cậu, đương nhiên cũng là của Cố Nghiên. Vội vàng đóng cửa lại Thẩm Thư bước ba bước thành hai bước trở lại bên người Cố Nghiên, nhìn người đàn ông đang ngủ say, trong ngực cậu có một loại kích động không rõ tên. Cậu muốn nói chuyện, muốn cùng Cố Nghiên nói chuyện, muốn biết năm năm này anh trải qua như thế nào, cũng muốn nói cho anh biết mình đã sống như thế nào. Năm năm này cậu chưa từng nghĩ sẽ có ngày Cố Nghiên với cậu đứng đối mặt với nhau, nhưng ở giữa lại nứt ra một đoạn thời gian sâu đến không thấy đáy. Như là cảm nhận được cảm xúc của Thẩm Thư, lông mi người trên giường run rẩy một chút, sau đó chậm rãi mở mắt ra. “Cố Nghiên, em…” Thẩm Thư kích động muốn mở miệng lại phát hiện ánh mắt của Cố Nghiên có chút không đúng. Anh lẳng lặng nhìn Thẩm Thư, mặt không cảm xúc, ánh mắt sâu không thấy đáy giống như là đang nhìn một người xa lạ. Thẩm Thư lập tức ngừng lại, cậu bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Cố Nghiên bây giờ, giống như lúc trên đường trở về cậu đã tưởng tượng ra cả trăm ngàn lần vậy, vì năm năm không gặp nên cũng không cần cậu nữa. Đây là điều mà Thẩm Thư không muốn đối mặt nhất, hiện giờ nó đã xảy ra. “Xin lỗi, rất xin lỗi.” Thẩm Thư trong lòng khó chịu, âm thanh cũng tự giác trầm thấp hơn. Cố Nghiên sẽ nói cái gì đây, lạnh nhạt nói không có quan hệ với cậu, sau đó là khách khí mời cậu rời đi? Thẩm Thư nhìn Cố Nghiên, nhìn anh mở miệng, sau đó nói: ”Cậu là ai? Cậu với Tiểu Thư có quan hệ gì với nhau?” Thẩm Thư hít thở không thông, thiếu chút nữa là ngất xỉu. “Anh nói cái gì?” Cậu trừng lớn mắt không dám tin vào những gì mình thấy nói. Cố Nghiên đứng dậy, vẻ mặt âm trầm, ánh mắt càng thêm đáng sợ, tựa như ánh mắt nhìn cậu đêm qua. Thẩm Thư có chút không hiểu được những gì đang xảy ra, cậu không tự chủ được đứng lên, Cố Nghiên cũng đứng lên, dựa vào ưu thế chiều cao mà từ trên cao nhìn xuống cậu. “Tiểu Thư ở đâu, đừng có ý đồ lừa gạt tôi.” Ngữ điệu của Cố Nghiên lạnh đến tận cùng, Thẩm Thư cảm thấy nếu như có người lừa Cố Nghiên thật thì kết cục chắc chắn rất thảm thiết. Cậu không biết đầu óc anh sao lại trở nên như vậy, buổi sáng còn kêu Thư Thư, Thư Thư, tới giữa trưa liền đem cậu xem như kẻ thù. Ngốc còn tốt, ngốc thì ít nhất còn nhận ra cậu, bây giờ khôi phục bình thường như thế nào lại bắt đầu nổi điên! “Em là Thẩm Thư, Cố Nghiên, anh không quen em sao?” Thẩm Thư có chút gấp gáp, lời nói ra lại càng lúng túng. Cố Nghiên không hề mềm lòng khi nghe xong lời này, ngược lại còn nhướng lông mày, cười nhạo một tiếng, giống như đang nghe một câu chọc cười lớn nào đó: ”Cậu cảm thấy tôi là kẻ ngốc hay là bị mù?” Thẩm Thư:” …” Có lẽ là vừa ngốc lại vừa mù. “Gương mặt này của cậu đúng là giống Tiểu Thư đến bảy phần nhưng là một ông chú, còn dùng bộ mặt già này giả mạo trẻ con, sao lại không biết xấu hổ như thế chứ?” Thẩm Thư há hốc mồm, cậu không hề biết Cố Nghiên miệng lại có thể độc như vậy! Anh không phải là người điềm tĩnh ít nói, ôn nhu lễ phép sao, như thế nào lại biến thành như này! Bộ mặt già, rõ ràng cậu chỉ mới 21 tuổi, là một thanh niên tài hoa chính hiệu sao lại trở thành người già rồi!! Cảm xúc trong ngực cậu bây giờ nháy mắt như quả bóng sắp nổ tung rồi, thở dài một tiếng rồi thôi, chỉ còn lại vẻ dở khóc dở cười. “Nói mau, Tiểu Thư ở đâu!” Cố Nghiên tựa hồ mất kiên nhẫn, liền bóp chặt lấy cổ Thẩm Thư một phen, lạnh giọng ép cậu nói ra. Chỉ là có khả năng vì gương mặt này, tay anh trước sau đều không có chân chính dùng sức. Thẩm Thư không biết nên khóc hay nên cười, ký ức của Cố Nghiên vẫn cứ giống với lúc bị ngốc, chỉ dừng lại ở thời điểm cậu chưa rời đi, nhưng so với khi bị ngốc thì tình huống hiện tại rõ ràng là không rõ bệnh gì. Cậu chậm rãi giơ hai tay lên, ôn tồn nói: ”Em nói, em nói, trước tiên anh buông tay ra được không? Em là chú của Thẩm Thư, em biết cậu ấy ở đâu.” Cố Nghiên cũng không tin tưởng lời người trước mắt nói, nhưng vẫn chậm rãi buông lỏng tay ra, có lẽ là do gương mặt của cậu quá quen thuộc, nhưng anh lại tự nhủ với chính mình rằng đây không phải là Tiểu Thư, rồi không kìm được mà sinh ra ý cẩn thận với cậu. “Tiểu Thư đi, đi học rồi, anh là ngủ đến ngốc sao? Hôm nay không phải là chủ nhật a.” Thẩm Thư thấy Cố Nghiên buông tay ra thì gương mặt cũng dãn ra, nhẹ ngàng thở phào. Tầm mắt của Cố Nghiên trên mặt Thẩm Thư vẫn chưa từng dời đi, anh cười lạnh với cậu một cái nói: ”Cậu cùng tôi đi tìm em ấy.” Nói xong liền muốn đi ra ngoài, Thẩm Thư vội vàng đóng cửa lại: ”Haizz, cậu ấy đi học anh lại đi tìm không phải là làm chậm trễ việc học tập sao, cậu ấy là muốn thi đại học, anh không thể đi làm phiền a.” “Chẳng phải anh đã nói, Thẩm Thư không thể trốn học, tuyệt đối không được trốn học hay sao.” Không biết Cố Nghiên nhớ tới cái gì, lặp lại lời Thẩm Thư nói, ánh mắt bắt đầu trở nên hoảng hốt: ”Đúng vậy, không thể trốn học, không thể trốn học, sẽ…sẽ xảy ra chuyện, Tiểu Thư sẽ xảy ra chuyện, tôi đi tìm em ấy, không thể ra khỏi trường học…” Thân hình anh lung lay, mắt thấy sắp ngã gục trên mặt đất, Thẩm Thư lại lần nữa đỡ được anh, đem người đỡ tới mép giường. Không thể trốn học, trốn học sẽ xảy ra chuyện, trong đầu Thẩm Thư loé lên một tia sáng, có thể hay không…có thể hay không Cố Nghiên cũng nhìn thấy cái tương lai của cậu, nhưng so với cậu thì càng rõ ràng tỉ mỉ hơn. Cho nên anh ấy mới xuất hiện ở thị trấn Tây Hoa. Chính là, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, Cố Nghiên tại sao lại biến thành như vậy? Cố Nghiên lại nặng nề tiếp tục ngủ lần nữa, Thẩm Thư đỡ anh lên giường, ngồi ở mép giường mà lòng cậu không yên. Kí ức của anh chỉ dừng lại ở thời điểm thiếu niên, bây giờ có muốn hỏi, cũng không hỏi ra cái gì, cho nên… Phải đợi đến khi anh ấy hồi phục bình thường sao? Chờ anh khôi phục lại đã, rồi hỏi rõ ràng sự tình chuyện gì đã xảy ra. Thẩm Thư gãi đầu có chút tức giận, nếu có sư phụ ở đây thì tốt rồi, dù không có ở đây, thì tốt xấu gì có cái điện thoại cũng đỡ hơn a! Trước tiên cứ từ từ đã, chờ cậu tích đủ tiền, lại hẵng suy xét đến chuyện khác. Chỉ là nếu Cố Nghiên tỉnh lại mà một hai phải đi tìm Thẩm Thư năm mười lăm tuổi liền rất phiền toái, cậu như thế nào cũng không thể biến nhỏ trở lại. Mặt trời dần hạ xuống phía Tây, ánh sáng xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào bên trong, Thẩm Thư còn chìm đắm trong suy nghĩ mông lung, cho tới khi bụng không chịu nổi mà vang lên cậu mới bừng tỉnh tỉnh táo lại, liếc nhìn sang bên cạnh thì phát hiện người trên giường đã tỉnh dậy từ lúc nào, đang lẳng lặng nhìn cậu. “Thư Thư, đói bụng, anh đi nấu cơm!” Cố Nghiên xoay người, liền đi vào phòng bếp. Thẩm Thư sửng sốt một chút, đi theo phía sau, nhìn anh tỉ mỉ rửa sạch rau dưa, lại thở dài lần nữa. Thì…bây giờ cứ như vậy đi, chờ một “Cố Nghiên” khác tỉnh dậy rồi nói sau, Cố Nghiên hiện tại là một người dễ thương đáng yêu, cực kỳ dễ thương đáng yêu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]