“... Sau đó tôi liền mất đi ý thức, khi tỉnh lại, đã không còn nhìn thấy thanh niên kia cùng với Cố Nghiên nữa.”
Trong cái lều đơn sơ, nhìn thoáng qua cậu thanh niên có khuôn mặt trẻ con vẫn cứ hôn mê bất tỉnh nằm trên mặt đất, anh Tống thuật lại một lần cảnh tượng nhìn thấy trước khi ngất.
Ngồi trước mặt anh chính là một ông lão tóc hoa râm, sau khi nghe anh kể thì trầm tư một chút rồi mở miệng nói:
”Người đó không phải Cố Nghiên, nhưng so với Cố Nghiên thì càng quỷ dị hơn, có thể ở trước mặt một nhân vật lợi hại như vậy cứu được hai người các cậu, đứa nhỏ kia cũng không phải người đơn giản, như vậy hẳn là không có nguy hiểm.”
Cậu thanh niên thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra một nụ cười. Anh Tống đối với người ngoài thì không hề khách khí, nhưng người kia đã cứu bọn họ, nên nếu vì cứu họ mà xảy ra chuyện gì thì anh sẽ áy náy chết mất.
Cơ mà, cậu ấy thực sự tuyệt vời!
“Thầy Thu, chúng ta có cần đi tìm cậy ấy không? Xung quanh đây không có sự giám sát, nếu muốn tìm người e rằng phải hành động nhanh một chút mới được.”
“Nếu cậu ấy không để lại tên họ, vậy thì đừng đến làm phiền người của cục Tây Nam, ở đây xem tình hình một lúc, đừng lo lắng.” Ông lão đứng dậy, vẫy tay và đi ra khỏi cái lều hướng về chiếc xe đang đậu sẵn bên đường.
Ông ngồi trên xe, cách cửa sổ nhìn thoáng qua thanh niên ngồi trong lều cười đến ngây thơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-vai-ac-ta-ve-roi-day/246228/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.