Buổi chiều nọ năm mười hai tuổi, Biên Biên lần đầu có kinh.
Ngay từ đầu, Cố Hoài Bích cũng không biết đó là cái gì, cậu cho rằng cô bị thương, nên cô khiêng đến sau vườn không có ai, duỗi tay vạch phía sau quần cô nhìn.
Đột ngột như thế Biên Biên không kịp tránh, thẳng tay tát cậu.
Phản xạ của Cố Hoài Bích rất tốt nên nghiêng đầu tránh được.
“Anh điên rồi!”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cô mới điên!”
Biên Biên gấp đến độ mặt đỏ cả lên, không ngừng quay đầu lại nhìn quần mình, cô lùi về sau vài bước, tay nắm chặt bên góc quần.
Cố Hoài Bích ngửi thấy mùi máu rất nồng trên người cô, lo lắng nói: “Cô bị thương.”
“Tôi, tôi không có.” Biên Biên che quần lại xoay người bước đi, cắn răng nói: “Anh đừng chạm vào tôi.”
Cố Hoài Bích sao có thể dễ dàng buông tha cô như vậy, cậu đuổi theo nói: “Để tôi cầm máu cho cô.”
“……”
Nghĩ đến cách cầm máu độc đáo của cậu, Biên Biên cảm thấy thở không nổi mà.
**
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ trên mái nhà, hắt xuống một hình vuông nghiêng lệch trên sàn gỗ, trong ánh nắng bụi bặm bay bay.
Thiếu niên đứng ở trên cầu thang, nhắm mắt lại đón ánh mặt trời, cậu nghe thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-trong-long-anh/27580/chuong-11.html