Cố Hoài Bích bị thương không nhẹ, cả người không có chỗ nào lành lặn hết, may mà cậu có khả năng tự hồi phục, vì vậy sau khi nghỉ ngơi vài ngày thì không có gì đáng lo.
Với thể trạng của cậu như vậy thì không thể đưa cậu đi bệnh viện được nên đành phải nghỉ ngơi ở một viện tư nhân của
tộc. Vào mỗi sáng Biên Biên sẽ đến đúng giờ để truyền dịch cho cậu.
Trong khoảng thời gian này, bọn Lawrence cố gắng mọi cách để tránh đi, nguyên nhân là vì đại ca bọn họ làm nũng tới bọn họ nhìn cũng cay mắt.
Đúng là không thể tưởng tượng được, một người đàn ông da thịt be bét hết còn chẳng hừ lấy một cái thế mà lúc tiêm thì lại ôm lấy cánh tay cô vợ trẻ của mình nghiêm túc nói: "Anh sợ"
Sợ cái rắm!
Biện Biên rất tượng với một Cố Hoài Bích thế này, mỗi lần cầm kim tiêm cô đều kiên nhẫn an ủi cậu, nói một chút là ổn thôi, đừng nhìn, coi như bị kiến cắn một cái.
Biên Biên bảo Cổ Hoài Bích nhắm mắt lại đừng nhìn, vì thế Cố Hoài Bích nghe lời úp mặt vào ngực Biên Biên, còn không quên dặn dò cô: "Em nhẹ tay chút."
"Rất nhẹ tay, không lừa anh đâu, có phải không có cảm giác gì không?"
Cố Hoài Bích nâng tay truyền dịch lên, nói: "Đau quá, sao đau thế!"
Biên Biên cẩn thận kiểm tra lại, ngạc nhiên nói: "Sao đau được, truyền dịch không có đau."
"Đau"
"Đau chỗ nào?"
"Nào chỗ cũng đau."
Cố Hoài Bích chỉ mặt mình, Biên nâng mặt cậu nhìn một lúc lâu, thế là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-trong-long-anh/1840255/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.